Chương 1023: Các người không dám!
"Lâm Chính Anh, sao ông lại ở đây!"
Nhưng Mục Vỹ đang đi tới thì một tiếng la thất thanh vang lên.
Trong giọng nói ấy ẩn chứa một chút tức giận cùng hoảng hốt.
"Tiêu Doãn Nhi, trùng hợp quá. Tôi tình cờ thấy cô vào đây thông qua bia mộ nên làm theo ngay, xem ra cô vào đây để tìm kiếm Mục Vỹ rồi, đúng chứ?"
"Không phải chuyện của ông!"
Nghe thấy cuộc nói chuyện, Mục Vỹ cúi thấp người ẩn nấp trong bụi cỏ.
Với thực lực có được từ việc dung hợp với mắt rồng, dù cho Hàn Doãn có mặt tại đây cũng hoàn toàn không phát hiện ra hắn chứ đừng nói là Lâm Chính Anh.
"Sao cô quyết được có phải chuyện của ta hay không!"
Lâm Chính Anh nhếch mép: "Tiêu Doãn Nhi, ta biết cô là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt, địa vị cao quý nên ta sẽ không giết cô, nhưng với điều kiện cô phải giao trứng rồng cho ta!"
Đến lúc này, Mục Vỹ mới nhận ra Tiêu Doãn Nhi đang ôm một thứ hình bầu dục trong lòng. Thứ đó được bao phủ bởi một quầng sáng bảy màu, tỏa ra khí tức sinh mệnh mờ nhạt.
Đó là trứng rồng!
"Giao cho ông? Nằm mơ!"
Tiêu Doãn Nhi hừ lạnh: "Giao cho ông rồi ông có bỏ qua cho ta không? Cùng lắm là lưới rách cá chết thôi, ta sợ gì ông! Những năm gần đây nhà họ Lâm câu kết với nhà họ Thạch và nhà họ Kim làm việc xấu, ta chống mắt lên xem các người sẽ nhận lấy kết cục gì!"
"Cô chán sống rồi đúng không!"
Lâm Chính Anh quát lớn: "Cô tưởng ta không làm gì được cô chắc?"
"Mục Vỹ đã giết quá nhiều người thuộc nhà họ Thạch và nhà họ Kim, thiên tài Lâm Doãn Chi của nhà họ Lâm ta cũng chết trong tay hắn. Không ai trong ba gia tộc lớn tha cho hắn đâu!"
"Tiếc ghê, hình như năm năm trước các ông cũng nói câu này nhưng sao chẳng ai chịu lẻn vào Huyết Minh để giết Vỹ ca vậy?"
Tiêu Doãn Nhi chế giễu: "Vì các người không dám!"
"Cô chết chắc rồi!"
Tiêu Doãn Nhi nói không sai. Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn có một mình Diệp Thu thôi đã làm bọn họ đau đầu lắm rồi, đằng này còn chiêu mộ được các trưởng lão nòng cốt và những đệ tử thiên tài xuất sắc xưa kia của núi Huyền Không.
Quan trọng nhất là suốt năm năm qua, tên khốn kiếp Mục Vỹ liên tục luyện chế đan dược, thần binh và dùng một phần để đấu giá, một phần cho thành viên của Huyết Minh dùng. Thế là thực lực của ai cũng tăng lên đáng kể!
Ngay cả núi Huyền Không còn chưa hành động thì sao họ dám ra tay với Huyết Minh được?
"Ta nói cho cô biết, thằng nhãi Mục Vỹ kia không sống được lâu nữa đâu. Cô chờ tới lúc trơ mắt nhìn hắn chết đi!"
Nét mặt Lâm Chính Anh nhăn nhó đầy dữ tợn. Ông ta bước lại gần, toàn thân đằng đằng sát khí.
"Khống Mộc Hóa Sinh Quyết, Sinh Sinh Bất Tức!"
Lâm Chính Anh đanh mặt vung một tay ra. Lúc này, đồng cỏ bảy sắc trên mặt đất sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng làm phát ra âm thanh tí tách hết đợt này đến đợt khác.
Đám cỏ dại mọc cao lên và trở nên cứng cáp trong nháy mắt. Chúng hệt như cây mây và dây leo, mọc san sát nhau như những cây đại thụ che trời. Chúng vung vẫy nhánh cây về phía Tiêu Doãn Nhi hòng quấn lấy cô ấy.
Mặc dù Tiêu Doãn Nhi có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, về cảnh giới chênh lệnh hai tầng so với Lâm Chính Anh nhưng dù gì chức vụ thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt của cô ấy vẫn còn đó.
Mấu chốt là Tiêu Doãn Nhi tu luyện Huyền Nguyệt Tâm Kinh cũng chính là bảo điển vô thượng của thánh địa Huyền Nguyệt. Cửu Thiên Huyền Nguyệt - chúa tể của màn đêm!
"Huyền Nguyệt Biến!"
Thấy Lâm Chính Anh tấn công, Tiêu Doãn Nhi cất giọng thét lên, một vũ khí sắc bén trông như trăng khuyết hiện ra trong tay cô ấy.
Chiếc vũ khí sắc nhọn ấy cong cong như trăng khuyết. Vòng ngoài sắc như dao, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vũ khí huyền nguyệt vừa xuất hiện đã bay ra khỏi bàn tay ngọc ngà của Tiêu Doãn Nhi và xoay tròn về phía Lâm Chính Anh.
Một chia làm hai, hai chia làm bốn. Tiếng roẹt roẹt vang lên không ngừng, đám cây mây và dây leo đối đầu với vũ khí huyền nguyệt, tốc độ xoay tròn của huyền nguyệt càng lúc càng nhanh.
Sau những tiếng phập phập, những nhánh cây liên tục bị cắt đứt.
Nhưng tốc độ biến hóa của cây cỏ bảy màu thật sự nhanh đến đáng sợ.
Dù gì Lâm Chính Anh cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, hơn nữa còn tiến vào tầng cấp này đã lâu, giờ đây ông ta không hề có vẻ gì là e ngại Tiêu Doãn Nhi.
"Hừ, cô nhóc kia, nếu cô là Vỹ thánh sử thì ta nghĩ chắc ta phải bỏ chạy ngay đấy, tiếc là cô không phải!"
Lâm Chính Anh trào phúng: "Thật ra thực lực của cô đã đủ mạnh rồi nhưng cảnh giới vẫn chưa theo kịp, chưa đủ trải nghiệm, sao có thể thắng được ta?"
"Nói khoác mà không biết ngượng!"
Nét mặt Tiêu Doãn Nhi trở nên lạnh lùng. Vũ khí sắc bén giống hình trăng khuyết được cô ấy thu về. Tiếng vù vù nổi lên, từng hư ảnh trăng khuyết đột nhiên hiện ra xung quanh cô ấy.
"Huyền Nguyệt Trảm!"
Tiếng quát lớn lại cất lên, cơ thể mềm mại của Tiêu Doãn Nhi run rẩy, mặt mày cô ấy trắng bệch.
Sau vài âm thanh sột soạt, những bóng dáng có hình giống trăng khuyết chém xuống.
Sau khi khai triển chiêu thức, người Tiêu Doãn Nhi bỗng run lên, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe môi cô ấy.
"Không có cái ngu nào bằng cái ngu này!"
Khung cảnh trước mắt làm Lâm Chính Anh cười khẩy. Hai tay ông ta vung vẩy liên tục, Khống Mộc Hóa Sinh Quyết càng lúc càng được vận chuyển dữ dội.
Đối diện ông ta là một cây đại thụ cao ngất ngưởng, thân cây to đến nỗi chu vi to khoảng mười mét, cao mấy trăm mét và tràn đầy sức sống.
Đây mới thực sự là Khống Mộc Hóa Sinh Quyết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất