Chương 1022: Ngươi là ta, ta là ngươi

Một khi vẫn còn ở cảnh giới Kim Đan mà chưa lột xác thành Nguyên Anh, võ giả sẽ không thể bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian bởi hai pháp tắc này đều cần có Nguyên Anh mạnh mẽ cùng thân thể cường tráng mới có thể nghiên cứu, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi sức ép của không gian, nổ tung chẳng còn gì!

Đây chính là tiềm lực của Thần Long. Thể chất Thần Long cường đại giúp Long tộc khi trưởng thành đến một trình độ nhất định có thể thức tỉnh khả năng lĩnh ngộ không gian và thời gian một cách tự chủ.

Chỉ có Mục Vỹ biết rằng bản thân hóa rồng chỉ đơn giản là hóa rồng mà thôi!

Dựa vào chút ít vảy rồng và hồn rồng, hiện tại hắn chỉ có thể hóa rồng một bộ phận, còn xa lắm mới đến được bước thành rồng chân chính.

Dù vậy, bước tiến triển này cũng giúp hắn có được lợi ích không nhỏ rồi.

"Hóa rồng!"

Mục Vỹ khẽ quát một tiếng. Một vầng sáng bảy màu mờ mờ xuất hiện quanh người hắn. Vầng sáng ấy không phải của Lưu Ly Kim Thân mà là vảy rồng.

Chính xác hơn là một lớp màng.

Hiện giờ hắn chưa đủ điều kiện để ngưng tụ vảy rồng.

Chẳng qua lớp phòng ngự này đã đủ mạnh rồi!

"Không tệ không tệ, bước đầu hóa rồng mà hình thành màng được rồi. Xem ra linh hồn con rồng cam tâm tình nguyện bị ngươi dung hợp đấy!"

"Chứ gì nữa!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, một đoạn trí nhớ xa lạ bỗng hiện ra trong đầu hắn.

"Đây là... trí nhớ của Thất Thải Thiên Long à?"

Mặt đất bao la bát ngát. Thân trải dài, một con rồng bảy sắc dài mấy chục nghìn mét lắc đầu vẫy đuôi, khí thế ngất trời.

Đối diện con rồng là một cái bóng đen. Kẻ nọ hơi khom lưng và cúi đầu nhìn Thất Thải Thiên Long bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Thất Thải Thiên Long gào một tiếng rồi lao tới. Bóng đen cũng vụt đến, ngẩng mặt lên trời thét dài. Toàn thân kẻ đó tỏa ra khí tức âm u quỷ dị.

Thất Thải Thiên Long bị khí tức quỷ dị giam cầm trong nháy mắt, không cách nào phản kháng.

Ngay sau đó, bóng đen vỗ tay một cái. Thân thể Thất Thải Thiên Long vỡ nát, vô số vảy rồng rơi lạch cạch xuống đất để lộ phần thịt trắng như tuyết bên trong. Máu tươi bắn ra tung tóe.

Bóng đen không dừng tay mà bước lên một bước, vung tay. Thất Thải Thiên Long bị rút gân, cơ thể dài mấy chục nghìn mét tức khắc như mất đi tủy sống.

Giây phút nguy cấp, con rồng hạ quyết tâm vứt bỏ cái sừng của mình để có thể bỏ chạy thật xa, cuối cùng thoát được một mạng.

Có điều cơ thể Thất Thải Thiên Long đã bị phá hủy hoàn toàn, sau cùng nó rơi xuống một đại lục, sinh một quả trứng rồng. Việc mất quá nhiều sức đã làm nó đi đến giới hạn, chết tại chỗ.

Nhưng linh hồn con rồng vẫn bảo vệ quả trứng. Mấy chục nghìn năm trôi qua, nó yếu đi từng chút một, trứng rồng thì lớn lên từng ngày.

"Chắc đây là ký ức cuối đời của ngươi nhỉ?"

Cảm nhận được sự kiêu ngạo khó thuần của linh hồn rồng, Mục Vỹ khẽ thở dài.

Kể cả hắn cũng không thể giết chết Thần Long đã thành niên cực kỳ hùng mạnh này ở cảnh giới Tiên Vương vào kiếp trước một cách dễ dàng.

Không biết người mặc áo đen đó là ai, mạnh đến phát sợ!

Nhưng kẻ áo đen vừa hiện lên trong đầu thì sắc mặt Mục Vỹ dần trở nên dữ tợn.

Hắn và linh hồn rồng đã hợp nhất, vừa xem như nhân loại vừa mang trong mình huyết mạch Long tộc. Nỗi căm thù của Thất Thải Thiên Long cũng khắc sâu trong đầu hắn.

"Ngươi yên tâm, ngươi là ta, ta là ngươi. Đã thừa hưởng mối thù của ngươi thì ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đó. Tình cảm ngươi dành cho quả trứng ta cũng có, đương nhiên ta sẽ không làm thương tổn nó!"

Mục Vỹ nói xong mới cảm nhận được linh hồn thật của mình bình tĩnh trở lại.

Hắn biết Thất Thải Thiên Long chỉ tạm thời yên tâm, tàn niệm cuối cùng vẫn còn lưu lại trong cơ thể mình, chưa muốn tan biến.

Xem ra phải tìm được trứng rồng thì nó mới được xoa dịu hoàn toàn.

Chẳng qua lần này Mục Vỹ không phải mò mẫm từng bước một như người mù nữa. Sau khi lấy được trí nhớ của Thất Thải Thiên Long, hắn biết trứng rồng ở đâu rồi!

Cánh đồng bảy màu mênh mông này là do bị ảnh hưởng bởi Thất Thải Thiên Long khiến cho cả vùng đất đều nhuốm màu bảy sắc.

Còn chỗ cỏ khô phía trên thì được dùng để ẩn nấp.

Thất Thải Thiên Long đúng là thông minh!

Mục Vỹ nhoẻn môi bước đi.

Sau khi trùng sinh, thực lực càng cao hắn càng thấy cuộc sống thú vị.

Dường như cuộc gặp gỡ với Tru Tiên Đồ đã thay đổi cả cuộc đời hắn, hắn không những được sống lại mà còn hiểu nhiều điều hơn nữa!

Trước đây, Mục Vỹ luôn tâm niệm rằng đại thế giới Vạn Thiên là điểm đến cuối cùng của tất cả tiểu thế giới và cũng là nơi tất cả võ giả đều ước ao, nhưng đến hôm nay, hắn nghĩ rằng những gì mình nghiên cứu được về đại thế giới Vạn Thiên dường như mới chỉ là khởi đầu.

Tất cả chỉ mới bắt đầu!

Mục Vỹ đi dọc theo bãi cỏ bảy màu và tiến thẳng về phía trước.

Trứng rồng ở ngay tại không gian bảy sắc này. Thất Thải Thiên Long luôn luôn dùng hồn phách của mình để bồi bổ cho trứng rồng suốt cả vạn năm qua để đảm bảo nó có thể trưởng thành.

Nhưng việc nuôi dưỡng trứng rồng lại làm Thất Thải Thiên Long trở nên suy yếu.

"Bò già liếm bê con", câu nói này dành cho rồng lẫn con người.

Hổ dữ không ăn thịt con, vạn vật trong thiên hạ đều nỗ lực đấu tranh vì hậu duệ của mình, từ đó huyết mạch được kéo dài.

Mục Vỹ đã hiểu điều này thấu triệt hơn từ khi Tần Mộng Dao có thai.

Hắn không còn một mình nữa mà đã có thê tử, có con. Mặc dù con chưa chào đời nhưng hắn phải chuẩn bị tinh thần cáng đáng trách nhiệm của một người cha bất cứ lúc nào!

Ads
';
Advertisement