Chương 1012: Cung điện trơ trọi

“Tống Kiếm bị Mục Vỹ bắt nạt, Hàn Ngọc thiếu gia can ngăn, nhưng Mục Vỹ không phân phải trái đã giết luôn sư huynh rồi ạ!”

Nghe thấy vậy, suýt nữa Mục Vỹ đã nhảy dựng ra.

Thế nào là không phân rõ phải trái hả?

Khả năng bốc phét của đệ tử này quả là đỉnh của đỉnh!

“Hừ, tiểu tử Mục Vỹ này trước kia đã giết thiếu cung chủ Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung ta, giờ lại tái diễn với đệ tử trong môn phái, hắn nghĩ đệ tử môn phái ta dễ ức hiếp vậy sao?”

Hàn Doãn lạnh lùng nói: “Ta thấy Huyết Minh của hắn ngày càng ngông cuồng rồi đấy!”

“Phó cung chủ Hàn Doãn vơ đũa cả nắm như vậy không hay cho lắm thì phải?”

Tiêu Doãn Nhi không nhịn được nữa, khẽ nói: “Mục Vỹ là minh chủ của Huyết Minh, năm năm qua, thế lực này đã phát triển nhanh chóng. Ta nghĩ Mục minh chủ sẽ không giết đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung ông vì chút chuyện vặt vãnh đâu!”

Nghe vậy, Mục Vỹ dựng thẳng ngón tay cái.

Trước kia, Tiêu Doãn Nhi chỉ là một tiểu thư khuê các vừa lém lỉnh vừa bộc trực.

Nhưng bây giờ, sau khi vượt qua cạnh tranh tàn khốc với các thiên tài ở thánh địa Huyền Nguyệt, cô ấy đã có bước nhảy vọt và trở thành thiếu thánh nữ dưới một người trên cả vạn người của thánh địa này. Cô ấy có thể đạt được thành tựu này trong một khoảng thời gian ngắn thì đúng là phi phàm.

Xem ra, nha đầu này cũng phải chịu không ít khổ cực ở thánh địa Huyền Nguyệt.

“Thiếu thánh nữ, ta biết cô có quan hệ mập mờ với Mục Vỹ đó. Năm năm nay, cô cũng thường xuyên tới Huyết Minh, khéo trở thành người phụ nữ của hắn rồi cũng nên!”

Đúng lúc này, một giọng nói u ám chợt vang lên.

Người đó trông khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng Mục Vỹ đoán phải hơn ba trăm mới đúng.

“Hàn Khưu Nhân, đừng nói vớ vẩn!”

Tiêu Doãn Nhi tức giận nói.

Cô ấy thường xuyên tới Huyết Minh, nhưng mấy năm qua, Mục Vỹ suốt ngày bận rộn chuyện của trận pháp Huyền Minh nên còn chẳng có thời gian nói chuyện nhiều với cô ấy.

Vả lại, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong!

“Thiếu thánh nữ vẫn còn thuần khiết ư?”

Hàn Khưu Nhân cười lạnh nói: “Trong chuyện này, lời nói của thiếu thánh nữ không có giá trị, hay để Khưu Nhân ta kiểm tra hộ!”

Vù…

Nhưng Hàn Khưu Nhân vừa nói dứt câu, đã có một bóng người bay tới.

Đó chính là Vỹ thánh sử!

Vỹ thánh sử phất ống tay áo một cách uyển chuyển, tấm lụa bay về phía Hàn Khưu Nhân.

“Vỹ thánh sử hà tất phải tức giận, Khưu Nhân chỉ đùa thôi mà!”

Nhưng tấm lụa ấy còn chưa tới gần Hàn Khưu Nhân thì đã có một tiếng cười vang lên.

Hàn Doãn đứng trước Hàn Khưu Nhân để chặn đòn tấn công ấy với vẻ tươi cười.

“Lão hồ ly!”

Mục Vỹ thầm mắng một câu khi thấy nụ cười của Hàn Doãn.

Còn Hàn Khưu Nhân kia nữa, tên này kiểu gì cũng phải chết.

Đến ông đây còn chưa được động vào người phụ nữ của mình mà ngươi dám mơ tưởng à?

Chuyện này thì Mục Vỹ không thể nhịn được.

“Hình như bây giờ không phải lúc tranh cãi đâu!”

Hàn Doãn cười nói: “Cung điện này trông rất bình thường, nhưng muốn phá được cấm chế ở mặt ngoài thì chúng ta buộc phải hợp sức với nhau, còn bên trong có thứ gì thì chúng ta cũng sẽ cùng khám phá”.

“Hàn Doãn, kể cả thế thì ông cũng quản lý cái miệng của đồ đệ mình cho cẩn thận, coi chừng họ cứ ăn càn nói dở thì không giữ được mạng đâu!”

Vỹ thánh sử lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, Hàn Khưu Nhân loé lên tia lạnh lẽo rồi im bặt.

“Đương nhiên rồi!”

Hàn Doãn biết rõ chuyện tình cảm của Tiêu Doãn Nhi và Mục Vỹ.

Với cô ấy mà nói thì Mục Vỹ là một người hoàn hảo, không một chút khuyết điểm nào.

Nhưng minh chủ Mục Vỹ của Huyết Minh này kiểu gì cũng phải chết.

Năm năm qua, dưới sự hỗ trợ của các cao thủ cũ của núi Huyền Không, Huyết Minh của Mục Vỹ đã phát triển thần tốc.

Bây giờ, thế lực này đã đứng đầu trong các thế lực hạng hai ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thậm chí các gia tộc hạng nhất như nhà họ Thạch, Lâm và Kim cũng chỉ mạnh hơn Huyết Minh về gốc gác lịch sử.

Chứ nếu so thẳng ra thì ba gia tộc lớn này đều không phải đối thủ của Huyết Minh.

Cơn phong ba ngắn ngủi đã kết thúc, mọi người đứng trước cung điện trơ trọi hòng tìm được chỗ sơ hở.

Bức tường bao quanh cung điện đều ánh lên tia sáng với nhiều màu sắc.

Tia sáng bảy màu ấy lúc ẩn lúc hiện theo quy luật như nhịp tim đập.

“Ta hiểu rồi!”

Hàn Doãn nói: “Cung điện này nằm trong một trận pháp, nhưng đại trận này lúc mạnh lúc yếu theo quy luật của ánh sáng, vì thế chúng ta phải thi triển vào lúc xen kẽ ấy!”

“Thi triển kiểu gì?”

“Lúc tia sáng bảy màu yếu, tất cả mọi người phải dồn toàn lực tấn công vào cửa cung điện, còn khi tia sáng mạnh thì phải lập tức dừng tay!”

Hàn Doãn tự tin nói: “Làm như vậy sẽ phá được trận pháp”.

Nghe thấy thế, nhóm Vỹ thánh sử cũng gật gù.

Hình như bây giờ chỉ có mỗi cách này thôi.

Hiện giờ, ở đây có hai trăm người, hơn nữa ai cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, sau khi nhận lệnh, mọi người nhanh chóng chia thành hai đội.

Người của Cửu Hàn Thiên Cung ra sức tấn công dưới sự chỉ dẫn của Hàn Doãn.

Còn người của thánh địa Huyền Nguyệt cũng theo lệnh của Vỹ thánh sử rồi dồn hết sức lực.

Cả cung điện bắt đầu rung chuyển do những sự tác động đó.

Phải công nhận một điều là cách này rất hiệu quả.

Phòng ngự ở cửa cung điện bắt đầu yếu dần.

Mọi người luân phiên tấn công, không lâu sau, cánh cửa đã xuất hiện một lỗ hổng.

“Vào thôi!”

Ads
';
Advertisement