Chương 1011: Nơi hoang vắng

Lúc này, Mục Vỹ đang trốn ở một chỗ, sau khi nghe thấy vậy thì mới rời đi.

Hắn vốn định giết người diệt khẩu, nhưng hắn không biết gì về hang rồng cả.

Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại của Tống Kiếm và Lục Tuyết thì hình như người của Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt ở khá gần đây thì phải.

Song, Mục Vỹ không biết gì về nơi này nên thật lòng chẳng rõ phải tìm kiếm ra sao, thế nên hắn mới để họ mật báo tin tức.

Sau khi đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung rời đi, Mục Vỹ cũng lặng lẽ biến mất.

Nhưng ngay sau đó đã có các tiếng xé gió liên tiếp vang lên.

Mười mấy người bất ngờ xuất hiện.

Người đi đầu chính là Lâm Chính Anh!

“Ta hỏi các người có ai thấy một người thanh niên mặc hắc sam, buộc tóc cao và để tóc mái không?”

Dứt lời, Lâm Chính Anh lạnh lùng nhìn mấy người đó.

Buộc tóc cao? Lại còn để mái?

Tống Kiếm ngẩn ra, đấy chẳng là Mục Vỹ còn gì?

“Có, nhưng nếu ta nói cho ông thì được lợi lộc gì?”, Tống Kiếm vừa bị Mục Vỹ làm cho bực bội, đây chính là cơ hội tốt để gã phát tiết.

“Lợi lộc?”

Lâm Chính Anh loé lên tia sát ý rồi tung ngay một chưởng tới.

Phựt, đầu Tống Kiếm đã lìa khỏi cổ.

“Ai trong các người biết không?”

Lâm Chính Anh phớt lờ thi thể của Tống Kiếm, lập tức nhìn sang những người khác.

Ông ta đang sẵn cơn giận mà Tống Kiếm tự dẫn xác tới, hơn nữa còn vòi vĩnh với ông ta?

Lâm Chính Anh hừ nói: “Thù lao cho các người chính là mạng sống!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều im như thóc.

Lục Tuyết bước lên nói: “Ta có thấy, hắn tự xưng là Mục Vỹ, nhưng giết Hàn Ngọc xong thì bỏ đi rồi!”

“Hướng nào?”

“Phía đó”, Lục Tuyết vội đáp.

“Tốt!”

Lâm Chính Anh liếc nhìn Lục Tuyết rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã vung tay, các tiếng động liên tiếp vang lên, bốn, năm người đó đều bỏ mạng.

“Gọi mọi người tập trung rồi đi thôi!”

Lâm Chính Anh bình thản dẫn những người khác bỏ đi.

Với ông ta mà nói thì giết vài đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung cũng không phải chuyện gì to tát!

Nên ông ta chẳng hề bận tâm.

Thương cho Tống Kiếm và Lục Tuyết đã được Mục Vỹ tha mạng, nhưng lại trở thành chỗ cho Lâm Chính Anh phát tiết cơn giận.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang bám đuôi một đệ tử chạy đi báo tin.

Hơn nửa canh giờ sau, đi hết một thông đạo dài, đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung đó mới tới điểm đến.

Nhưng đó lại là một khu vực rộng rãi.

Mục Vỹ biết bất kể núi Thiên Tuyển hay di chỉ Cổ Long thì đều nằm dưới lòng đất.

Những di tích này đều đã tồn tại hơn mười nghìn năm, trải qua bao tháng năm lịch sử, vì thế ít nhiều cũng có sự thay đổi và dần bị chôn vùi.

“Phó cung chủ!”

Đệ tử đó chạy như bay qua thông đạo rồi tới khu vực rộng rãi đó.

Đây là một vùng đất rộng mênh mông bát ngát.

Nhưng trông có vẻ rất hoang vắng.

Một cung điện đang đứng sừng sững ở đó!

Cung điện này không hề nguy nga, mà chỉ cao năm trăm mét, rộng chưa tới mấy trăm mét, thật sự rất tầm thường.

Nhưng Mục Vỹ lại ngẩn ra khi nhìn thấy nó.

Cung điện này trông rất bình thường, nhưng cả cung điện đang phát sáng nhiều sắc màu rực rỡ.

Điều quan trọng hơn là các võ giả đều đang dừng lại ở bên ngoài cung điện mà không dám bước vào.

Trong những người đó, có vài người mà Mục Vỹ quen mặt.

Hàn Doãn - phó cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung!

Còn có Tiêu Doãn Nhi và Vỹ di - thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt.

Năm năm trước, khi Mục Vỹ gặp vị thánh sử này ở vùng biển Nam Hải, hắn không hề để tâm, nhưng sau khi tìm hiểu về thánh địa Huyền Nguyệt, hắn đã hiểu rõ hơn.

Thánh địa Huyền Nguyệt có cả thảy mười vị thánh sử.

Ai trong số họ cũng vô cùng mạnh mẽ.

Sức mạnh của họ nằm ở thân ảnh và bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, đây là thứ mà không ai sánh được.

Bây giờ, khi gặp lại bà ấy, Mục Vỹ không dám coi thường.

Lúc này, thấy Vỹ thánh sử đứng cạnh Tiêu Doãn Nhi, Mục Vỹ không còn lo lắng nữa.

Lần này, Mục Vỹ lại thi triển mắt rồng, che giấu hơi thở như ngọn cỏ khô trong bãi cỏ.

Nhờ sức mạnh của mắt rồng, đến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cũng không thể phát hiện ra hơi thở của hắn.

Tuy vậy, nhưng Mục Vỹ không hề lơ là, dẫu sao Hàn Doãn cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, hơn nữa còn là phó cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, tóm lại là một nhân vật có máu mặt ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Một lát sau, Mục Vỹ đã tiến gần tới đám đông như một hồn ma.

“Phó cung chủ, có chuyện lớn rồi ạ!”

Đúng lúc này, đệ tử báo tin đã gào lên: “Phó cung chủ, Hàn Ngọc bị giết rồi ạ!”

Ầm…

Mục Vỹ cảm thấy có một luồng uy áp cực lớn ở xung quanh đang lan đến chỗ hắn, chỉ cần lơ đãng một cái sẽ bị phát hiện ngay.

“Chuyện là thế nào?”

Hàn Doãn lạnh mặt như một khối thép ngàn năm rồi hừ lạnh hỏi.

Ads
';
Advertisement