Chương 1008: Mềm oặt rồi!

"Hộc hộc…"

Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên, Mục Vỹ chạy một hơi nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại.

Đường đi trong thông đạo này đã gập ghềnh khó đi lại còn tối mịt, đã qua nửa canh giờ mà Mục Vỹ thấy cứ như mình chỉ mới đi được mấy dặm sau khi ra ngoài mê cung.

Trước mắt là một khu vực với đủ thứ quái thạch, Mục Vỹ không thể không dừng chân nghỉ ngơi.

Nếu đi nữa thì thương thế trong cơ thể hắn sẽ ngày càng nghiêm trọng thêm.

Từ khi tiến vào mê cung, hắn luôn phải châm ngòi ly gián đệ tử của ba gia tộc lớn và giết bọn chúng. Việc đó làm hắn tốn rất nhiều công sức, lại thêm liều mạng chiến đấu với bọn Thạch Châm, hắn mệt chết đi được.

Dù vậy, bây giờ Mục Vỹ cũng không dám sơ sẩy.

Trong cánh rừng hỗn thạch, Mục Vỹ lặng lẽ xê dịch mấy tảng đá lớn để tạo thành một khu vực hỗn thạch trông như được tạo ra bởi thiên nhiên.

Bao kín xung quanh, chỉ còn vùng trời là lộ ra, Mục Vỹ nhảy vào hỗn thạch.

Hắn nhanh chóng cất mắt rồng đi, để lại kiếm Khổ Tình ở bên cạnh. Khí tức biến mất, toàn thân Mục Vỹ hệt như hóa thành một hòn đá trong vùng hỗn thạch này.

Thời gian qua quá trắc trở. Trong mê cung hắn liên tục giết mấy chục võ giả của ba gia tộc lớn, nghĩ mọi cách để giành thắng lợi trong trận đánh với Kim Minh và Thạch Châm, lại còn chịu một quyền của Thạch Châm.

Sao cái mạng già của hắn chịu nổi!

Xương vai phía lưng vỡ nát toàn bộ, thân thể thì như cái giá bị sập.

Lúc này, Mục Vỹ đang từ từ vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển. Hiện giờ hắn đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng lớn thứ ba rồi!

Hắn mới đến tầng một của tầng lớn thứ ba, có thể xem là tầng nhỏ thứ sáu, nhưng tốc độ này cũng gọi là khá nhanh rồi.

Công dụng vượt trội của Vạn Cổ Huyết Điển khiến người ta ghen tỵ đến phát run!

Thành quả nghiên cứu trọn đời của Huyết Kiêu thật sự là thứ để trải đường cho Mục Vỹ tu luyện Bất Diệt Huyết Điển tốt hơn.

Khi Vạn Cổ Huyết Điển vận chuyển, huyết mạch trong cơ thể Mục Vỹ bắt đầu chuyển động và sôi trào, khí thế trở nên hùng hậu hơn bao giờ hết.

Nhưng tiến triển này ẩn chứa khí tức khác lạ làm cho toàn thân Mục Vỹ ấm lên.

Từng giây từng phút trôi qua, bất ngờ là bụi bặm dần bám dính trên người hắn.

Giờ đây, dường như Mục Vỹ đã trở thành một hòn đá trong khu vực được trời tạo ra này, không phát ra một âm thanh nào.

"Tống sư huynh, huynh dẫn muội đến đây làm gì thế?"

Không biết qua bao lâu, một giọng nói nũng nịu bỗng vang lên ở phía trước khu hỗn thạch.

"Ta nhớ sư muội chết đi được, lỡ lát nữa người thánh địa Huyền Nguyệt của muội và Cửu Hàn Thiên Cung bọn ta đánh nhau thì muội biết làm sao đây?"

Một giọng nam đáp lại đầy lo lắng: "Lục sư muội, ta nhớ muội lắm rồi. Chỉ cần sư muội cho ta làm như lần trước, một viên thánh đan trung phẩm sẽ thuộc về muội, muội thấy sao?"

"Trời, Tống sư huynh, muội không phải loại người như vậy!"

Giá trị của một viên thánh đan trung phẩm là một con số trên trời, quả thật đủ khiến người ta thèm thuồng.

"Lục sư muội đừng chần chừ nữa, chút nữa Hàn Ngọc sư huynh mà không thấy ta là đi tìm ta đấy!"

"Vậy còn thánh đan trung phẩm..."

"Đừng lo, muội xem, thánh đan trung phẩm Lạc Nhật Bích Hà Đan đây, ta không lừa muội mà!"

Câu vừa dứt, tiếng cởi quần áo sột soạt dần truyền đến từ bên cạnh hỗn thạch. Ngay sau đó, tiếng thở dốc trầm khàn kèm theo tiếng rên rỉ vang lên không kiêng nể.

Trong rừng hỗn thạch vốn chẳng có ai, hai người đẩy đưa, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh. Nữ tử được gọi là Lục sư muội nọ từ chấp nhận vì giao dịch đến chủ động đòi hỏi, không thỏa mãn với tốc độ của nam tử.

"Lục sư muội, mấy tên đó nói muội giỏi chuyện này quả không sai chút nào!"

Tống sư huynh ra sức cày cấy, miệng không quên nói những lời khiêu khích.

"Muội... đâu có... Họ nói bậy... nói bậy đó!"

Giọng nói của nữ tử đứt quãng thật quyến rũ.

Hai người gần như chìm đắm trong cuộc hoan ái. Nam tử khẽ gầm lên, dường như gã sắp lên đỉnh.

Ầm...

Tuy nhiên, một tiếng nổ vang lên ngay khoảnh khắc ấy. Nam tử sắp giải phóng tức khắc như một quả bóng xì hơi vì tiếng nổ.

Giây phút đó, cây gậy của nam tử trượt ra, mềm oặt.

Chết rồi!

Lục sư muội cũng bị cú bạo tạc làm giật mình.

Nhưng cảm giác được khoái cảm dạt dào trong người dịu xuống, cô ta vừa hoảng hốt quay đầu đã ngẩn ra.

Mềm oặt rồi!

Lần này không được thỏa mãn, Lục sư muội dần bình tĩnh lại. Cô ta bàng hoàng vừa nhìn nơi hỗn thạch phát nổ vừa lui một bước về sau.

"Chết tiệt!"

Sự thay đổi ở thân dưới làm Tống Kiếm thấp giọng rống lên. Gã nhìn bóng người đang ngồi xếp bằng trong hỗn thạch và gần như bị cát bụi che lấp kia.

"Thằng khốn kia, khi không tự nhiên ngồi đó giả thần giả quỷ là sao, lão tử làm thịt ngươi!"

Tống Kiếm bước tới, từng luồng khí lạnh dâng lên trong tay. Gã tung một chưởng về phía Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng.

Bùm...

Ngoài dự đoán, sau khi Tống Kiếm vỗ một chưởng vào Mục Vỹ, một tiếng ầm thình lình vang lên, gã bị đẩy lùi liên tiếp trong khi Mục Vỹ vẫn ngồi yên. Chỉ có lớp bụi bám trên da rơi xuống để lộ diện mạo của hắn.

"Thánh thần ơi!"

Tống Kiếm không ngờ cú chưởng của mình chẳng lấy mạng được người ta mà còn đẩy ngược chính mình, gã thấy cực kỳ mất mặt.

Gã vào hang rồng chỉ để thử vận may, tình cờ gặp được Lục Tuyết của Cửu Hàn Thiên Cung. Nữ nhân này có thân hình quyến rũ nhất nhì, cực kỳ phóng túng, nổi tiếng là một cô gái hư hỏng trong Cửu Hàn Thiên Cung.

Bởi vậy nên Tống Kiếm mới trao đổi với cô ta, dùng một viên thánh đan trung phẩm để đổi lại một lần mây mưa, định đại chiến ba ngày ba đêm.

Thế nhưng cú nổ bất ngờ ấy khiến gã quá thảng thốt, cả tiểu huynh đệ cũng ỉu xìu luôn rồi.

Sao Tống Kiếm không bực mình cho được!

Thêm cú mất hết thể diện trước mặt người đẹp, gã nuốt trôi cục tức này mới là lạ!

"Ta tới đây trước, các ngươi tới sau nhưng không phát hiện rồi quay sang trách ngược ta là sao?"

Thấy điệu bộ lầm bầm một cách tức tối của Tống Kiếm, Mục Vỹ vừa phủi bụi trên người vừa chế giễu.

Ads
';
Advertisement