Bầu không khí trong phòng họp hình bán nguyệt vẫn nặng nề như đá đè ngực. Từ khi Tề Thiên Vũ dứt khoát hạ lệnh xác lập "ranh giới bất khả xâm phạm" mang tên Tề Du, không một ai dám hó hé thêm một lời dư thừa.
La Lôi Địch ngồi phía đầu bên kia, ánh mắt như dã thú bị thương, lạnh lùng và đầy sát ý. Bàn tay hắn lật nhẹ, ngón trỏ gõ lên mặt kính trong suốt của thiết bị điều khiển. Dưới lớp kính phát sáng ấy là hàng loạt ma trận số hóa đang biến động không ngừng.
Lách tách.
Tiếng bàn phím vang lên đều đặn, mỗi nhịp gõ là một tín hiệu rót thẳng vào hệ thống mạng bảo mật cấp cao nhất của tổ chức. Được vài phút, hắn lên tiếng, giọng khô khốc như lưỡi dao chạm đá:
“Genesis Delta hiện là mối đe dọa trực tiếp đối với hệ thống an ninh toàn cầu. Tôi đã lần vết và cho quét sạch gần hai mươi cổ trạm tại các điểm mấu chốt, nhưng tất cả đều dẫn về một nguồn duy nhất—bí danh ‘Delta Zero’.”
Tề Thiên Vũ đứng dậy, bước đến trước màn hình ba chiều. Ánh sáng lập lòe từ đồ họa hiển thị phản chiếu lên gương mặt anh, khiến đường nét trở nên lạnh lẽo tựa lưỡi đao thép mài sắc dưới ánh trăng. Tay anh khoanh lại trước ngực, ánh nhìn không rời khỏi điểm đỏ đang nhấp nháy giữa màn hình.
Thanh Thiên Hạo ngồi chếch bên, trầm mặc mở tập hồ sơ được mã hóa, giọng nói vang lên như thanh kiếm gõ vào đỉnh chuông đồng, khiến lòng người chấn động:
“Delta Zero là cửu trục – điểm tâm đầu não – được đặt tại khu vực Caven Point, ngã ba giữa thành phố Jersey và vịnh Hudson. Trên danh nghĩa, đó là một trung tâm dữ liệu dự phòng, nhưng thực tế… là cơ sở tổng hợp điều khiển và phản hồi tín hiệu bị chiếm quyền. Đầu não thật sự.”
Tề Thiên Vũ vẫy tay nhẹ, giao diện hologram lập tức biến hóa, cấu trúc sơ đồ được phân tầng rõ ràng. Ba mặt trận được đánh dấu màu riêng biệt, mỗi lớp là một tầng tường lửa, mỗi đường chéo là một chiến lược đã được tính toán đến từng giây.
“Chúng ta sẽ khởi động theo ba hướng: Một—tấn công mã độc từ mạng lưới bên ngoài. Hai—đánh vào nguồn cấp vật lý bằng cách chiếm tuyến tiếp tế năng lượng sơ cấp. Ba—cài người vào tầng vận hành lõi.”
La Lôi Địch nhấc cằm, giọng không đổi sắc:
“Tôi đã huy động toàn bộ tổ đội ‘Black Protocols’—nhóm hacker đỉnh cấp do tôi tuyển chọn. Nhưng với lượng mã khóa tầng sâu như của Genesis Delta, tốc độ phá mã chỉ là một phần. Quan trọng là phải có trung tâm điều phối từ bên trong.”
Thanh Thiên Hạo nhướng mày, môi khẽ mím lại, dựa lưng vào ghế, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình:
“Ý anh là… cần người bên trong giữ quyền điều phối tối thượng?”
La Lôi Địch ngẩng đầu khỏi máy tính, trả lời: “Đúng vậy.”
Tề Thiên Vũ khẽ rướn người, tay chống vào mép bàn họp. Vẻ mặt anh vẫn tĩnh, nhưng trong đáy mắt đã gợn sóng.
“Kẻ giữ quyền điều phối hiện giờ là ai?”
La Lôi Địch nhấp một lệnh. Trên màn hình hiện lên một dãy ký hiệu số hóa mờ ảo. Không có tên. Chỉ một dòng chữ lạnh như băng tuyết:
Code Alpha-Red.
Restricted Identity.
Level X.
Cả phòng họp chìm trong yên lặng. Cái gọi là “Level X”—chỉ dành cho những cá nhân không ghi danh trong bất kỳ hệ thống hành chính toàn cầu nào. Tức là… một bóng ma, một cái tên không tồn tại.
Thanh Thiên Hạo khẽ cười khẩy:
“…hơi căng đây.”
Dù là Đại Thống Tướng Hoa Kỳ, chung quy vẫn sẽ bị bó buộc sợi xích mang tên “luật lệ”. Để xây dựng một trung tâm điều phối có quyền quyết tối thượng trong bộ máy chính trị một cách công khai thì không dễ chút nào.
Tề Thiên Vũ vẫn im lặng. Ánh mắt anh lúc này như một lưỡi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, không vung lên nhưng đủ khiến toàn bộ phòng họp cảm thấy một áp lực không tên.
Một lúc sau, anh chậm rãi nói, giọng trầm đến mức gần như thì thầm:
“Nếu ‘Delta Zero’ là trái tim, vậy thì Code Alpha-Red… là máu chảy nuôi toàn bộ hệ thống.”
La Lôi Địch gật đầu:
“Và chúng ta cần—một con dao đủ bén để rạch được mạch máu đó.”
Im lặng lần nữa.
Rồi như có ai vừa bật một công tắc bí mật, ánh mắt Tề Thiên Vũ đột ngột tối đi.
Một ý nghĩ, như lưỡi kiếm ánh lên sau đêm dài.
Anh xoay người, giọng nói vang lên, khô khốc nhưng gợi mở:
“Gửi cho tôi toàn bộ dữ liệu vệ tinh về Caven Point. Kèm cả những tần số tín hiệu phát đi từ vùng Boston… trong ba mươi sáu tiếng qua.”
***
Tề Thiên Vũ kết thúc một cuộc họp vào cuối chiều, ngồi trong khoang xe tối màu yên tĩnh, tựa đầu vào lưng ghế bọc da, nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh sáng le lói của mặt trời hoàng hôn, gương mặt tuấn lãng ấy như chìm trong một màn mờ ảo. Những gợn sóng của suy tính vẫn chưa tan. Ván cờ đang đi chệch khỏi quỹ đạo — và anh cần một chút lặng để tính lại toàn cục.
Lúc ấy, điện thoại khẽ rung. Hai chữ “Dao Dao” hiện rõ nơi màn hình.
Khóe môi Tề Thiên Vũ cong lên một cung rất mảnh. Anh mở mắt, đáy mắt sâu tựa biển đêm, chậm rãi ấn nút nghe.
“Lam tiểu thư gọi giờ này, là nhớ rồi hay có chuyện cần?”
Đầu dây bên kia trầm một nhịp, rồi giọng Lam Tịch Dao vang lên — thanh âm trong trẻo, vừa đủ nghiêm trang, lại thoáng chút ý cười:
“Là việc công.”
Tề Thiên Vũ bật cười, giọng trầm thấp như chảy qua đá cuội, mang theo âm hưởng trêu chọc:
“Ra là Dao Dao của chúng ta còn biết phân định rạch ròi giữa công và tư.”
“Chưa là của anh đâu,” cô thản nhiên đáp, khẩu khí thẳng thắn không mang chút xấu hổ.
Anh cười nhẹ, không nhanh không chậm đáp: “Thì anh mới dùng chữ ‘chúng ta’.”
Lam Tịch Dao không tiện phản bác, bĩu môi không lên tiếng, chuyển ngay chủ đề.
“Em muốn hỏi chuyện của Tề Du.”
Tề Thiên Vũ thu lại ý cười nơi đáy mắt, ngồi thẳng dậy, giọng nghiêm lại:
“Sao?”
“Có thể sắp xếp để em ấy đến buổi kiểm duyệt thiết bị Biocell-X được không? Thiết bị đã từng dùng trên em ấy, hội đồng y tế bên Washington yêu cầu có mặt người thực nghiệm để đánh giá lại hiệu năng lâm sàng.”
Vốn dĩ cô có thể liên hệ trực tiếp với Tề Du, nhưng cô vẫn còn nhớ nét mặt có chút hoảng hốt của Ly Tâm khi nghe thiết bị sử dụng trên người Tề Du chưa qua thí nghiệm. Vậy nên, cô tốt nhất vẫn nên hỏi ý người giám hộ một tiếng.
Tề Thiên Vũ im lặng một lúc. Bên kia đầu dây, Lam Tịch Dao cũng không thúc giục, chỉ chờ anh cân nhắc.
Một lúc sau, giọng anh vang lên, vẫn là chất giọng trầm thấp nhưng nay đã mang theo vẻ cân nhắc rất rõ:
“Không phải em chỉ cần liên hệ với Tiểu Du là được à”
“Em nghĩ Tiểu Du sẽ từ chối em sao?”
Lam Tịch Dao hơi khựng lại. “Không phải không tin… nhưng.”
Anh ngừng lại một nhịp, rồi dịu giọng, dường như là đang thương lượng:
“Nếu là người khác, nó có thể lười đối đáp. Nhưng nếu là em, con bé sẽ nghe.”
“Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Tề Thiên Vũ nheo mắt nhìn về phía hoàng hôn, ánh sáng chiều tà chiếu lên vầng trán cao của anh, tạo nên một bóng đổ mơ hồ trên kính.
“Vì em là Lam Tịch Dao.” – Anh đáp, thanh âm rất nhẹ, lại mang theo một loại thâm tình không thể giấu – “Tiểu Du rất nể em. Như anh vậy.”
Bên kia điện thoại, Lam Tịch Dao khẽ siết chặt di động. Một làn gió từ cửa sổ giảng đường lướt qua gò má trắng mịn của cô, thổi bay vài lọn tóc mềm.
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
“Anh cũng biết tính bé Du rồi đấy. Con bé không thích tiếp xúc người ngoài. Mỗi lần ra mặt đều có lý do chính đáng. Nên em mới hỏi anh rằng liệu con bé có đồng ý không…”
“Vậy anh nhắn con bé giúp em?”
“Hmm….Thôi không cần đâu, để em hỏi trực tiếp bé Du sẽ tốt hơn.”
“Ừ.” – Tề Thiên Vũ trầm giọng đáp, sau đó như thuận miệng hỏi – “Tối nay em có lịch không?”
“Chưa có.”
“Anh đến đón em đi ăn.” – Anh nói, giọng tuy nhẹ nhưng không mang sắc thái thương lượng. “Đúng tám giờ. Gửi anh vị trí của em sau, được không?”
“Anh chưa hỏi em tối nay có bận gì không?” Lam Tịch Dao hỏi, thanh âm tuy nhàn nhạt nhưng trong đó có chút ý cười như làn khói lướt qua đáy mắt.
Tề Thiên Vũ tựa đầu vào thành ghế, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía xa, nhưng trong lòng đã dõi theo giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Không phải anh vừa hỏi sao?”
“Em nói không có lịch ra ngoài, đâu có nói sẽ rảnh tối nay.”
Khi nghe được câu phản bác kia của Lam Tịch Dao, anh khẽ nở một nụ cười – không rõ là bất đắc dĩ, là thán phục hay là dịu dàng thuần túy.
Anh nghiêng đầu, một tay gác nhẹ lên cửa xe, giọng nói trầm thấp
“Tịch Dao, em dạo này thật sự rất thích bắt bẻ anh đấy.”
“Em đâu dám. Chỉ là… người đang theo đuổi em nên học cách hỏi ý kiến người được theo đuổi một chút. Lịch sự hơn, được không?”
Anh bật cười, trầm thấp như tiếng gió lướt qua tháp chuông cổ:
“Thất lễ thì… anh sửa. Vậy Lam Tịch Dao, tối nay… em có thể dành cho anh một chút thời gian không?”
Một câu hỏi rất khẽ, nhưng thấm đượm sự chân thành mà không ai có thể làm ngơ.
Bên kia đầu dây, Lam Tịch Dao không đáp, chỉ khẽ cười – như thể cánh sen trôi ngang bề mặt hồ sương sớm.
“Rất tiếc, tối nay em phải chuẩn bị báo cáo cho buổi kiểm duyệt.”
Tề Thiên Vũ không thất vọng, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, giọng dường như còn nhẹ nhàng hơn cả lúc ban đầu:
“Không sao."
1
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất