Lam Nhiên vừa ngẩng đầu liền thấy bạn thân của em gái mình – Lạc Uyên, đang hớt hải chạy tới, anh liền lập tức hiểu ý, lùi lại phía sau, thuận tay huých nhẹ cánh tay Tịch Dao, nhướng mày một cái đầy hàm ý: 

 

“Chơi với bạn đi, anh đi trước đây.” 

 

Chưa đợi Lam Tịch Dao kịp lên tiếng trả lời, anh đã ung dung xoay người rời đi. Dáng người thanh nhã tựa như một đóa hoa đào phiêu dật giữa đầu xuân, cuốn theo vài ánh nhìn si mê dọc lối đi. 

 

Lạc Uyên vội vàng chạy tới, mái tóc cột cao lắc lư theo từng nhịp chân, vừa thở hồng hộc vừa nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của Lam Nhiên, tiếc nuối thốt lên: 

 

“Aiss, anh trai cậu chân dài ghê, mới thấy đây đã đi nhanh như bay rồi.”  

 

Tịch Dao bật cười, ánh mắt trong veo hàm chứa vài phần trêu chọc, nhẹ nhàng cất tiếng: 

 

“Cậu gọi là gọi mình hay thật ra muốn gọi anh trai mình vậy?” 

 

Lạc Uyên cười hì hì, đôi mắt tinh nghịch chớp nhẹ: 

 

“Ai da, mỹ nam đẹp như vậy, tội gì không tranh thủ ngắm một chút chứ?” 

 

“Cậu á, ngày càng không có tiền đồ.” Tịch Dao bất lực lắc đầu, nhưng nụ cười hiền dịu vẫn nở trên môi. 

 

Lạc Uyên chợt như nhớ ra điều gì quan trọng, bỗng “à” lên một tiếng, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn: 

 

“À đúng rồi, suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Sáng nay mình vừa gặp giáo sư, thầy nói thiết bị Biocell-X của cậu đang được kiểm duyệt gắt gao. Nhưng mà, cậu cũng biết rồi đấy, thiết bị này không thể thử nghiệm trên động vật. Thầy bảo, có lẽ cần đăng tuyển tình nguyện viên thử nghiệm lâm sàng.” 

 

Nghe vậy, bước chân Lam Tịch Dao hơi khựng lại một chút. Trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng trên chuyến bay hôm trước, hàng mi cong khẽ run rẩy: 

 

“Không cần đăng tuyển đâu, thiết bị Biocell-X tớ đã thử nghiệm rồi.” 

 

Lạc Uyên mở to mắt kinh ngạc, vô thức kéo tay Tịch Dao lại, thanh âm không giấu nổi vẻ bất ngờ xen lẫn lo lắng:

 

“Này này, đừng nói cậu tự thử nghiệm trên người mình nhé? Chẳng phải thiết bị này yêu cầu thử nghiệm trên người có nhóm máu hiếm sao? Nhưng mà… cậu đâu phải nhóm máu hiếm, làm sao tự thử nghiệm được?”

 

Tịch Dao nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng giải thích: 

 

“Không phải tớ tự thử nghiệm. Là em gái của tớ.”

 

“Em gái?” Lạc Uyên càng thêm hoang mang, đôi mắt lập tức mở to: “Khoan đã… từ bao giờ cậu có em gái vậy? Chẳng lẽ… ba cậu có con riêng bên ngoài sao?”

 

Lam Tịch Dao nghe đến đây thì lập tức nâng tay đỡ trán, dở khóc dở cười với trí tưởng tượng quá sức phong phú của Lạc Uyên. Cô gõ nhẹ lên trán bạn mình, thở dài đầy bất lực nhưng ánh mắt vẫn chan chứa sự ấm áp hiền hòa:

 

“Đầu óc cậu toàn nghĩ chuyện linh tinh gì thế. Là con gái dì tớ, bọn tớ lớn lên cùng nhau, tình cảm thân thiết như ruột thịt.”

 

Lạc Uyên chợt vỡ lẽ:

 

“À, là người mà cậu từng kể với tớ sao?”

 

Tịch Dao vừa đi, vừa thấp giọng đáp lại, thanh âm mềm mại có chút cưng chiều:

 

“Ừ, là em ấy.”

 

Lạc Uyên vừa nghe Lam Tịch Dao dứt lời, lập tức nhíu mày lại, khoé môi cong cong thành nụ cười đầy hào hứng. Cô khẽ nhích lại gần hơn, thấp giọng dò hỏi, ánh mắt long lanh như ánh sao đêm chờ đợi một tin tức chấn động:

 

“Quan trọng nhất là đẹp không?”

 

Vốn dĩ trong lòng Lạc Uyên luôn mang một nỗi hiếu kỳ khó giấu với nhan sắc nhà họ Lam. Dù chưa từng diện kiến ba mẹ của Tịch Dao, nhưng chỉ với hai vị thiếu gia của Lam Bang, nhan sắc đã được xếp vào hàng cực phẩm. Nếu như mở rộng ra cả dòng họ, chẳng biết nhan sắc còn đạt tới cảnh giới kinh người nào nữa đây.

 

Lam Tịch Dao nhướng mày cười nhẹ, ánh mắt như ẩn như hiện ý tứ sâu xa:

 

“Cậu đoán thử xem?”

 

“Không cần đoán!” Lạc Uyên không chút chần chừ, bật cười đầy tự tin đáp lời: “Dù sao cũng sẽ gặp thôi mà, trừ phi cậu tìm được người khác thay thế em gái cậu.”

 

Lam Tịch Dao nhướng mày, đôi mắt như hồ thu gợn sóng nhẹ, ánh nhìn rõ ràng mang theo ý thắc mắc khó hiểu. Lạc Uyên lập tức hiểu ngay, khẽ lắc đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ giải thích thêm:

 

“Thiết bị y tế trước khi chính thức đưa vào ứng dụng lâm sàng đều phải trải qua một quy trình kiểm duyệt vô cùng khắt khe trước hội đồng chuyên môn. Nếu thiết bị Biocell-X của cậu đã được thử nghiệm trên người em gái cậu, nhất định phải đưa người đó đến để kiểm tra sức khoẻ hậu sử dụng và thực hành lại toàn bộ quá trình trước mặt hội đồng kiểm định. Quy định này chẳng lẽ cậu lại quên rồi?”

 

Nghe đến đây, bước chân của Lam Tịch Dao bỗng nhiên chậm lại, ánh mắt trong veo thoáng qua một tia do dự. Cô lập tức nhớ đến ánh mắt lạnh lùng, ngạo mạn mà đầy mị lực của Tề Du, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo âu mơ hồ. Là người lớn lên cùng Tề Du, cô quá rõ tính cách đặc biệt khó chiều của người em gái này:

 

“Tớ đương nhiên nhớ rõ… chỉ là…”

 

“Chỉ là sao?” Lạc Uyên thấy bạn mình cứ chần chừ không nói hết câu, lập tức nhíu mày thúc giục.

 

“Em ấy không thích xuất hiện trước người khác, càng không thích dính dáng đến các tổ chức bên ngoài. Lần này thật không biết có chịu phối hợp với tớ hay không đây…” Tịch Dao khẽ thở dài, giọng nói thấp xuống, ánh mắt trong veo thoáng mơ hồ.

 

“Khó tính vậy cơ à?” Lạc Uyên nghe vậy liền chu môi bất mãn, đem cốc latte trong tay đưa gần lại miệng, vừa uống vừa thản nhiên đề nghị: “Em gái cậu nhóm máu gì? Cùng lắm thì tớ liên hệ bên Hiệp hội nhóm máu hiếm một chút, tìm đại người tình nguyện khác, không nhất thiết phải làm khó em ấy.”

 

Lam Tịch Dao nhìn Lạc Uyên, giọng nói nhẹ như mây trời thoảng qua đầu ngón tay:

 

“Nhóm máu của em ấy là…”

 

Chưa để Lam Tịch Dao kịp dứt lời, Lạc Uyên đã nhanh nhảu xen vào, thản nhiên chẳng mấy quan tâm:

 

“Cùng lắm chỉ là AB âm tính thôi chứ gì? Loại đó cũng đã là hiếm nhất ở Mỹ rồi, làm gì mà nghiêm trọng…”

 

“Rh-null.”

 

Phụt!  

 

Ngụm latte vừa mới vào đến đầu lưỡi Lạc Uyên lập tức bị phun thẳng ra ngoài, suýt chút nữa thì dính lên cả áo của Tịch Dao. Cô ho sặc sụa đến mức mặt mũi đỏ bừng, bàn tay vội vàng che lấy môi, ánh mắt trừng lớn, con ngươi như muốn nhảy khỏi hốc mắt:

2

eyJpdiI6ImREUFhvMlNcL3lZdm1zV1BHZjU2UXh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNEOTN3M3pyVURYa0xwaVwvc0tQNlBpZGkxK2laTVwvOFwveXZNWmM3UkYwdFdtamphUm5DaVJNNHFNcUc2a3hhYmV5NkY5eUkyXC85a1wvaWhvUDVjdmVtbGc9PSIsIm1hYyI6ImI5MzIyOTQ3OWFlZTdiNDAxYmMyNjcyNmRhOTViMDBkZmE2OTM0YzI1OWUyNmM2YzFmZTczYWJjOTg2YjBiYTIifQ==
eyJpdiI6ImhjRlVVQkFZQkRINzRhSGZCcEJlZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiSytrcnlGaFVMT1Q5aW5GV21jMkZWcG15QnlTY0hucmdmaWxkZnVFXC9lRE1SQmJqVUpXenFqV3NUbmhNYlZmY0FJVmJaaWx3VDBPeFNBZTNUZFc3Y0dnTGR1UWVjcEpBNnNYU2Y2R2RaKzlac2toS0o3Y1pOQ3lCSm5ZeW5aRGhMQ216NlNQcmI3cFFCWVNhaVd2ak5hb2lKTkQ4SEN0c2dRMCtpYjRQenJzWnBXNlpKM29IaWgwaUpWVDBQQmdmMm1aZnl6clwvK1wvM2FEWUVzU1lWNEJoS0hNNjM5UGNIaFEwXC9kYXNZM0VCZ1ZBdWhmK2x6SnRjMFwvOVB3U2tlWTRWaHF6dlhBY3J2cmtGbVh4UXk4SVIyTUtSV0ZhYUtRV0RaRkMzYXhGa2FmbWc5bjNoMnJBd2JkVVpsQTFZTFcraVZVVnV6V1RFNkg2Z0hjZEFpcnVIeHdOdmloSU1jTmFvU3JPV0RlWExEaGVVdWhXdzI0RW9Cc2ZNUlFWUnRuejlEcm5pNGVMNzlvWWVDaVRHUWJHNVNwbkNadU9WNWVSSHlIY3c1ajZkOWQyWnFnUXNQVkxHNElVbFp5bUJsMEZEZWY0Y05YV0ZMYWFVN1U0a0kyYnhFczdOd21oWkNCNGpiRTh0VFlcL1VBM08zSHBRc3ZEOVJvWUxcL3BKb0hZNG5aUVlqT004T293RFZEUVwvZGtwYlpQc0ZVNjN6WEIxbkxMSVk2K2NqSUYrQTRJa3QrWVZsdWh5WVlSUnVLbjJESHExRkpkNW14cTRIOXhSSFBOeXVVeFFMZHJxUk1ZVFZHM3Y3SitCZHZwa21NPSIsIm1hYyI6ImNjZmMxZjQ3OWU1NDcxNTczYTYzYjAxMmYwZWQ3ZmJkMmU5N2RmYjhlNDkyZGUwYjBmNGVhYzJlNDFjYmQ0MDIifQ==

 

Ads
';
Advertisement