“Ngươi thể hiện không tệ, đây là phần thưởng của ngươi, yên tâm là đi theo ta chỉ cần dốc sức làm việc thì sẽ không thiếu chỗ tốt đâu.” Thanh âm lạnh nhạt vang lên, một quyển trục từ tay Thiên Hận Hầu bay tới trước mặt A Diệt, hắn ta nghe vậy vừa bất ngờ lại vừa âm thầm thở phào, vì tính mạng mình tạm thời vẫn an toàn.

Hắn đưa tay tiếp nhận quyển trục, tất nhiên luôn thầm dò xét vật trước mặt, nhưng hoàn toàn không nhìn ra có gì nguy hiểm. Thiên Hận Hầu nói thêm: “Quyển trục đó là tâm đắc của ta năm xưa trong cảnh giới pháp trận đại sư, với trình độ của ngươi hiện tại, nếu hiểu hết chân ý bên trong thì có thể đạt tới pháp trận đại sư đỉnh cao!”

Họ Diệt nghe vậy tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt, vội thu lấy quyển trục vào giới chỉ, sau đó cung kính ôm quyền nói: “Đa tạ chủ thượng ban thưởng, thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức vì chủ thượng.”

 

 

Trông thấy cảnh này, tên nam tử họ Phong thầm nghiến răng, hắn cảm thấy tên nhân loại đáng ghét kia đang uy hϊếp vị trí thủ hạ đắc lực của Thiên Hận Hầu với mình. Còn thiếu nữ họ Dương thì thầm vui vẻ, nàng biết sư phụ nổi lên tính quý tài, muốn bồi dưỡng tên nhân loại này thành thuộc hạ đắc lực, dù sao hiện nay nội tình mà hắn tích lũy đã rất sâu rồi.

Nữ tử cao ráo gật đầu, sau đó hướng ánh mắt xuống phía dưới, nàng nói: “Chúng ta còn ở bên ngoài cửa sơn cốc mà đã có vô số khí lưu quấn tới, chứng tỏ trong di tàng này không có cấm chế không gian, có thể tự do sử dụng giới chỉ. Đi thôi, vào vét sạch cơ duyên bên trong di tàng này nào!”

Nói rồi nàng ta lao vọt vào lối thông đạo do pháp trận mở ra, hai mộc linh không chần chừ liền lao xuống theo, tên thanh niên họ Diệt trầm tư thoáng chốc rồi cũng bay xuống, hắn biết thời điểm hiện tại chưa phải lúc thoát đi.

 

 

eyJpdiI6IlRmRStVbHN5THVWenE1OGszMW9CWHc9PSIsInZhbHVlIjoiMW5NbHlSQXY3ZmxLOVo4V2RyelBCYmVtYUVxdHRhUVp1MGZURHhDTitPNVJjV1dDRUdoRGtudE02anRXdCtXdlpXSEE3d2RHeFpjTnFjZjltUXNoOUVCbUo3Sit2N1VcL0FCNThcL01GQU9HNWpwY2JDRTI1REdiaXZPbDRlekVubURLand6VG5WWHBaNERWdysrRTZVc2pzc1NMQUxqeUxCSlFCQUFHODk1RFcyYXB3TDJCb2gyczhnVkQ5ditJRWlGWkpWc2srdnNvM3dVemdVMzB6eVR5T041dHBNdmVkY2plUFRLdFwvZUh0eFh4aE1rTHFjUXN6Wlpyclg2Y2Z3eHo2elk3aWhaM3YrUFFINmtpMFUxRGdYVFhSYVF4NHQzY1RPYWJUUG9pRXFXZXE4K2lrTE9mYXc4a2ZtazNub1E0OE05MVpMclUyUGlWaUV6SklOMnFDYlZhRGNUdnBseWdCdkdsQlMyelNJM2tSYVpsZU1ibUpRWGpIcklCdjhUeEVCK3lUOHAxUzFEV0RYZEZJMTZ3QzhhbU04Wk9cLzk0akorMDkwMVA0Y0NoVTRISnFUbVJqQ0JQcTBsQnhDR2pySmZ6d3F2R1F5OE1rRXM5ekY2YmxMSkRMWVFzbTNJUGswMkliSmpab1hubzlSSG9aM25FWEtxdW1EcER4N0VocE9DbHpuRGZSeUZneGFOTkxDa1lpbDZ3dEFadTdkTW1JSHRDQzFjUGwxdWtiSlU1Y0V5TzhEYXZqeTg2d3lScEpnNGFLcVdMYXNLVFZRQ21LYmZTN2pCeUdyOUdXRGlwZXRITTFPaUFqNFl6Z1Y0ckRmTkJObXIwZFFhZDVBNHpobVEya3hLVjZROXJuc1kzU3RJTzNxN1Vaa1hDSlR1eHhvSmRiYVkwMktINitmOStkSWlUbzRVV0RhVmZcL2lTRXJMOHBmbVk3VUdpOHBOVk9EV1hXWnBveDZRamFXVEtLYXBRZEM0Y2xyekMzcHUwdUZtMXBMeXFBRkMzdWNyT2JJMVBkRVNJNjViR2VFVjE3VnhSc2lWT2FpWWJZbnRoYVV4NmZ6eDJnNURvQmxDaFpFZmE3S0FBWm16OWo0c2VJU3ZQUks3M3Nnekt6a0ljWmFmSTdFdjZTaXdcL1JHK0V4Yk9INTZxcU1UQUEyYmhvVWlpOVlDd3M2ZEdTbytpTzV6a0twRkt4ajRlVGJQb0FtZ3Vsek14a0swNUxxVloxcm1nMjIzOGZNSlVvUVwvTTIraGs2WWRWREdTWFlVN29KVHNoV0hBMVE1WDFQWXNuUVJQM2s3MGZFdnB3TDBCcGdwMUJNOFVIV0N6S3dGenNuTldrc0pWRFpRaTd6VU9kQUpjSEcyYmkxQWFnSDVNVlB1R1pGRG1rNjNmZG1TQURxcnFLc3hsR2VydVwvaEVrdzBVODB1Uml2ZzZjbWlORjZOQzdsZjQ3aHV5MyszNDdtK3FabDB2N01ZWVwvczVCeEVaVnhWYUZwdDdOWGtTdDl3MFUxd01OWks1R2xiclJ3eVMrVGdIcm1Vemw2UW55V2RkY3FMTG55YVFVRWRBWnJLQUlWN1BDZWRTUkt5dktUYyt2NXU3XC9ZaEptaFEwQ0w0Q0ZkdFFmbm5TSlMyUkRnREpDeW9HRjBORmhOaWhMcDI3alFZd3dLMWlBMEFxZ3ZPcWlOY3poTHVSSFJFZ0VSMjZqbG1ZN3BFcGNVUmIyd1g4aWRDbGdMYTZZeDFVVHJxWUhrUDBsWU84dUdPV1hjd2VYaTZ0UHdXbVhIZHBDc1BZUm55NktFSllDQ1A2Vm1GY0ZUMEt5MElLaEFETDYzNVc2XC9FK1pTa1hxa0J0b0t1ZXc5RmxKZXZNeVBWQkdIRWR1Z0l6S21aejZpN1NLUHNKRlVWNzUwcjRZdVl4dVVUMEFzNjB4OHJcL0lQY2tINzY3c2ZBWEVGMUltWjZkOE05ZjUzUEg5eVVlOFJQTDRzRGZ2V2x4QVFpMlRiYUM5eTZWbk9GUXhcL05Ybm50Sm4xUGNmVlBod0dFRG85MUc5K0tRREFZU1I0QVdQTUlDc09EeTFPRDQzbzB6ZmhYVnRDcU9qVnpPcmxYTjlzUmJmZDJjMWRjZ0QxVk1YaGlvYXBYamVqT3Ywc0tMalBGU2x2bFwvblVySEY0NXNOU2t3eitmb1RCZzFwd2hjcDRubVVoK0dcL1lJeHBZTVczN3djN01IZXhzWWFNMUVTdzZvTmpmY1wvdFJFaTNDaGQ3bmtObDdpa25vNTYrYWlVdlFsamtwVkJuMUwwbGlyZlJ6S3BEazdKRTYxM0d6dFU3czdTck01QmRUNGFsdU9nRG1hVitteFBFYlRUd1hxNExlQlwvRzB1d21cL0dQZUhIWVNaVXdhaHQzNjJRK1FxRkx1N1BMOE1pWGhEZ1RtdzlZOFJmVUE1alF1M203MVlqRHNlSDFRRElLZUZJY1JwSHBHWkFQYjdiU0lRblVlYTIxZjNyRU5sSThuMXZPXC9wTEVMb0xINzR6REFrRDJISjVmVFk5MGY4eEoxTkRqS2JoZk5tbnlNTnB4NTVQcjdWWjZkYTloZFZsZ2lcL3ZvNHhCYlFlY3M2XC9aek44aTQzXC81REtRSnFZVlJmY0pKNmhCOWJSTFpDa1JvbmZ1YkJyc1dNZytyTmtVM3hcL0FHM01pVlJWVFRIdnZaQ0E5VGhJZHRRam8xZ0hvMGhkekdQUUk4RVdJWmZWaWxSUTJ0YmdsOTZKSHEybWhKT3k5UnpMYTJnK2dXWVNWSVFkNnAxNWtuUFgyNXREWnY4TFk0UkJIdjFFUURUWlBlOUh6ZXpSNXdkZjBaVm5lclRWTmE1eDZSUlwvWWc3ZDVVdFBJVEZCVU80aDl1QTlCSW9cL1YrS0lYYzNBTDk4MmVudVdHNFVSSW5XMmxlV05pT1N1XC9hbTg1TzhjVjFNYThuZ0R6MjJFTCtZSDI1dHh3eGFYZHJvSFptVCtNOGhwOE96am5lUlNPczN1ZVowOFNOT2gwOFVKMzlkQWo0OW16RU5YK1lJWTlMZkF3alBISnMxMnVPN1FlZWttZWJZbmNEclhHS2RPWjlzMTZZY1N5UW9VU0JwVkM1ZjJqQWVyKzJwcTNPWExaV1FJbWo4PSIsIm1hYyI6ImNiNDBiMzIwZTFlMWUzM2MyODc3ZTgwMzMzZGRhYTc4NGE5ZThiOWNkMTQzZWI5ODMxNzhjNzkxMzI3NjEwZWMifQ==
eyJpdiI6ImtKVVNxOU9JcXM1SlwvWTRZSis3SG1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJHRkpzVlBaNjhLWWNZS1pTR2NqMG9TQXJCRVlKaW1GUENkM2tUK1Z6SUhsbkphNkY5blVcL09ENjZ4RVFyN1RNUWRWS1JFQnVLeTRUdHRcL3BtdWFRY09EWW95RVwvRVZcL0pUa2ZmRkxCaDFCMD0iLCJtYWMiOiI2YThmZGY0OTcxYmIyYWUyNmQ2NmMxYzRhZjk1ODdjZDUxOWNiOTNmNGUzNWM1ODA5ZWNjZTViZDVlOTliMzIzIn0=
“Tiên thú thủ hộ nơi này thì ra là ngươi, Hoành Vũ Tước!” Thiên Hận Hầu đứng vững trãi tại chỗ, mặc cho uy khí ập tới thổi bay tóc cùng vạt áo, sắc mặt chẳng hề bận tâm thân ảnh to lớn trước mặt.

Đợi cho sóng khi qua đi, Thiên Hận Hầu liền xuất ra tiên dực, đôi cánh phượng đẹp đẽ vỗ nhẹ nâng thân ảnh nàng ta lên. Theo pháp quyết của nàng, đôi cánh phát quang rồi điên cuồng bành trướng, tiên lực tràn ngập cốc khẩu khiến đầu tiên thú đối diện cảm thấy kiêng kỵ, hào quang lóa mắt tản đi liền hiện ra một đầu phượng hoàng kim thiên lộng lẫy.

Đầu phượng hoàng này không phải hư ảnh, mà là hư linh, một loại thực thể giữa thực và ảo, sở hữu lực lượng không thể xem thường. Tiếng hót kinh thiên vang lên khiến cả sơn cốc rung chấn, đôi cánh phượng dang rộng che kín mấy chục trượng, nhấc lên kinh đào hải lãng lao thẳng tới phía đầu chu tước bên trong sương mù.

Tranh đấu giữa hai tiên thú thiên không nổ ra, khuấy động phong vân triều tịch, sương mù tán loạn, chấn động thiên địa. Thiên Hận Hầu khoanh tay đứng nhìn, miệng cười nhạt, có vẻ rất tự tin về hư linh thú của mình. Nhóm ba người phía sau đã không còn bị uy áp gây khó nữa, lúc này đang chăm chú quan chiến nhị tiên thú tranh phong.

Nhìn tới hư linh phượng hoàng do Thiên Hận Hầu xuất ra, A Diệt không khỏi nhớ lại cảnh tượng đã in sâu trong ký ức hắn, thời khắc gã trung niên thần bí xuất hiện, đưa theo Ngân Dạ đi. Đầu cự điểu to lớn mà trung niên nhân cưỡi đến, chính là một loại hư linh thú, hơn nữa trông còn rất ngưng thực, giờ nhớ lại có cảm giác uy thế không thể tả.

“Đúng như ta đã đoán, kẻ đã đưa Ngân nhi đi là một tồn tại thượng vị, hơn nữa còn rất mạnh. Nhưng rồi sẽ có một ngày ta đạt tới đẳng cấp đó, có thể đường đường chính chính đối mặt ngang hàng với ông ta, nói rằng ta chính là ca ca của Ngân Dạ!”

Khi A Diệt đang suy tư trong thế giới riêng của mình, thì hai mộc linh đứng cách hắn không xa lại đang bàn luận về trận chiến trước mắt. Thiếu nữ Như Âm tự tin nói: “Hư linh thú của sư phụ chính là Hoàng Kim Sa Phượng, bài danh thứ 36 trên thiên thú bảng. Còn đầu Hoành Vũ Tước kia bài danh tận 85, sao có thể sánh bằng chứ.”

“Đúng đấy, tuy nó là tiên thú sống thực sự chứ không phải hư linh, nhưng sức lực cũng không phải vô hạn, sớm muộn gì cũng bị hư linh thú của chủ nhân đánh chết thôi.” Phong Háo Thắng liền tươi cười phụ họa, trong khóe mắt tràn ngập sự sùng bái.

Những tồn tại dạng thú vật có thực lực thượng vị, sẽ được gọi chung là tiên thú, những tiên thú thuộc loại phi cầm, tức các loài có cánh, sẽ được phân riêng một nhóm gọi là thiên thú, được xếp hạng rõ ràng thành một thiên thú bảng.

Các loài thiên thú có hằng hà sa số, nhưng chỉ có một trăm giống loài cường đại nhất mới có thể xếp vào thiên thú bảng. Tiên thú thủ hộ nơi này có tên trong thiên thú bảng, dù là xếp hạng những 85 cũng xem như thuộc chủng loài rất vượt trội rồi, tiên thú đồng cấp rất khó đánh lại được.

Khu vực ác chiến của hai tiên thú đã bị chúng cày nát, nhưng dư uy không thể lan ra xa ảnh hưởng tới những nơi khác trong sơn cốc, vì quanh chiến trường đã có một tòa trận pháp do Thiên Hận Hầu dựng lên, ngăn không cho khí lãng phát ra ngoài.

Không lâu sau, hư linh thú Hoàng Kim Sa Phượng đã được Thiên Hận Hầu thu về, đối thủ của nó Hoành Vũ Tước giờ chỉ còn là một cỗ thi thể, nằm bất động bên trong trận pháp. Nữ tử lãnh ngạo có vẻ rất vui, vì mới vào đây đã kiếm được thu hoạch không nhỏ, chính là vô số tài liệu trên thi thể tiên thú, còn có mệnh hạch của tiên thú được bài danh trên thiên thú bảng.

Đơn thủ Thiên Hận Hầu phất lên, tạo ra một cơn cuồng phong cuốn bay hết sương mù, tầm mắt của bọn họ liền có thể trông thấy rõ cảnh vật xung quanh. Trên toàn bộ vách đá trong sơn cốc này, có không ít quang điểm phát ra hào quang bắt mắt, đoán chừng trong đó đều là các bảo vật có giá trị không tầm thường.

Tại trung tâm sơn cốc, có một đám vân vụ màu hồng nhạt bao phủ phạm vi vài chục dặm, khi nhìn tới đó ánh mắt Thiên Hận Hầu liền xẹt qua sự kinh hỉ. Nàng ta quay đầu lại phân phó cho ba người: “Ngoại trừ các quang điểm kim sắc rực rỡ nhất, thì bên trong những quang điểm khác đều là vật phẩm dành cho hạ vị giả, nên các ngươi hãy xuất lực thu thập vật trong đó.”

“Muốn lấy được thứ bên trong quang điểm cũng không phải dễ, hãy dốc hết sức thu được càng nhiều càng tốt. Phong Háo Thắng, Dược Hảo Nhân, hai ngươi sẽ được giữ sáu thành thu hoạch ở trong này, ta chỉ lấy đi bốn thành thôi, nên hãy cố mà làm việc đi.”

“Rõ, thưa chủ nhân!” Họ Phong vui mừng ra mặt, hưng phấn nhận mệnh, A Diệt làm bộ nghe mà mừng, đồng dạng cúi người nhận mệnh: “Rõ, thưa chủ thượng.”

Nàng ta chỉ tay tới phía đám vân vụ phấn hồng tại trung tâm sơn cốc, ngữ khí nghiêm túc nhắc nhở: “Các ngươi tuyệt đối không được tới gần khu vực đó, đám mây kia chính là Mộng Huyễn Ảo, tu vi của các ngươi một khi dính phải sẽ rất khó thoát ra, nhớ lấy điều này cho ta!”

Cả ba đồng loạt cúi người vâng dạ, Thiên Hận Hầu liền xoay người bắn vọt đi, nháy mắt đã xuất hiện ngay kế bên một quang điểm kim sắc, bắt đầu quá trình kéo lấy vật phẩm từ bên trong ra.

Nhóm ba người còn lại nhìn nhau, sau đó phân ra ba phương hướng đồng đều, bắt đầu dò xét các quang điểm khác. Ba thân ảnh chỉ dám bay vòng theo mép sơn cốc, không dám tiến gần tới khu vực trung tâm, vì sợ dính phải chút khói phát ra từ Mộng Huyễn Ảo gây hại cho bản thân.

Qua một hồi xem xét, họ đã biết cấp độ của các quang điểm, kim sắc chính là quý nhất, bên trong cất chứa vật phẩm dành cho thượng vị giả. Các màu khác đều dành cho hạ vị, trong những màu này thì quang điểm đỏ là quý nhất, tiếp đó là xanh, xanh lục, cuối cùng là trắng.

A Diệt hiện tại đang thử sức với một quang điểm bạch sắc, hắn không biết cưỡng ép lấy vật phẩm trong những chùm sáng này ra, sẽ có nguy hiểm gì hay không, nên tốt nhất chọn quả hồng mềm để thử trước.

Vừa đưa tay vào bên trong quang điểm, đã ngay lập tức bị một luồng lực lượng đánh sâu vào não hải hắn, khiến cảnh tượng xung quanh thay đổi, huyễn cảnh bao phủ. A Diệt lúc này đứng trước một lò rèn, nhìn y phục của hắn, tựa hồ đang trong vai một tên thợ rèn vũ khí

Hơi nóng từ lò rèn phả vào mặt khiến hắn không còn nhìn ngó xung quanh nữa, ngắm nghía chiếc búa rèn cùng phôi sắt trên hai tay của mình, hắn liền bắt đầu hành động, rèn đúc thứ vũ khí này thành hình. Tuy không rõ huyễn cảnh muốn hắn làm gì, nhưng hắn cứ thử hoàn thành việc trước mặt xem sao, biết đâu là đi đúng hướng.

Tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, tên thanh niên thợ rèn đang dốc sức rèn đúc vũ khí, trước hơi nóng tản ra từ lò rèn, mồ hôi trên người hắn ta chảy xuống ướt đẫm y phục, một cảnh tượng hết sức bình thường trong phàm trần.

Ads
';
Advertisement