Dưới khung cảnh hoa viên như trong một bức họa, trên thảm cỏ xanh tươi tốt, một thông đạo thình lình xuất hiện, từ bên trong bước ra một thân ảnh. Họ Dương trong bộ dáng thiếu niên y phục tả tơi, thần sắc vẫn còn vương nét kinh hoàng, ánh mắt ngay khi nhìn thấy sư phụ đã lập tức chạy đến gần, như thể hắn vừa trải qua một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.
Tên thanh niên tuấn mỹ đang ngồi uống trà trên ghế đá, khẽ liếc mắt hướng tới phía hai sư đồ Thiên Hận Hầu, trông thấy vị cường giả ngày thường cao ngạo lúc này quan tâm hỏi han đồ đệ, khiến hắn có chút ngạc nhiên, không nghĩ họ Dương lại được sư phụ để tâm nhiều như thế.
Song Tính lão quỷ thu lại cần câu, trong hồ phong thủy đó nước rất trong có thể trông thấy rõ những vật phía dưới, hoàn toàn chẳng có con cá nào nhưng không hiểu sao nãy giờ y lại thả câu. Lúc này lão quỷ chậm rãi tiến tới gần đình viện, thanh âm hòa nhã nói: “Người đã đông đủ, chúng ta nên tiếp tục cuộc hành trình thôi, muộn sẽ bị mấy lão gia hỏa khác hớt tay trên đấy.”
Nữ tử Thiên Hận Hầu gật đầu, đôi chân thon dài đặt xuống sàn đá, chậm rãi bước ra khu vực vườn hoa giữa nơi này, tất nhiên không quên thu lại vương tọa vào giới chỉ. Thấy hành động của họ, A Diệt không khỏi bất ngờ vì tên mộc linh Phong Háo Thắng vẫn chưa tới, nhưng khi phát hiện một cái cây đột nhiên chuyển động hắn đã không tò mò nữa.
Họ Diệt không ngờ tên này có thể thông qua con đường thử thách trước cả mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy chuyện này rất bình thường. Họ Phong cũng được Thiên Hận Hầu ban cho phù lục bảo mệnh như hắn, nên tất nhiên không bị hồn hoàng trực tiếp uy hϊếp. Mà bản thân tên đó có thể vận dụng pháp tắc phong thuộc tính chuyên về tốc độ, nghiễm nhiên đào tẩu nhanh hơn A Diệt.
Cái cây dần biến hóa thành hình dạng con người, còn ai ngoài tên mộc linh cao to Phong Háo Thắng, hắn còn không quên ném ánh mắt khinh thường về phía A Diệt. Nhưng bản thân họ Diệt lại không quan tâm, tên đó phải hóa thành hình dạng cây hấp thu địa dưỡng từ lòng đất, chắc hẳn để có thể vượt qua thử thách nhanh chóng đã phải bỏ một cái giá thật lớn.
eyJpdiI6IkJoRmY2dXpieFoxQ2F1KzRNbWVQS2c9PSIsInZhbHVlIjoieTVQU01kRHlVSWpcL29tQWdhSnVpTVNVcVRHNDdqU1IxMlA2M2F3Y1wvRkg3QkJibjBiaTZDSEg3RUVzWlltRDVJRGplY1dhc05rXC81dGlIYW43VnRlc091UFhhakYwY3pLTCs2T0QrTURkajhPK2JHNVhzd0JNQjMrbVhpRFc2TzMyb3VqTUgwalwvUkpIRUVTUFRZb0l0VVwvcDI4UWMzb2NuMGZmbzFLQnNBUWpaVjB2TGRvQ3JhOTJMNHR6aDZ0RkVGKzkrRmtFVVBPbEJcLzAyakxrcnlNWkQ4MGxldkVOTldNaVMwVmhuelRvczlycWtDc2MyZU9vZlpOZHU0ZjBOeXZZVlIrUmJvUkZGUEhqOUprdXhIQXVjMVZLQ3ZwMjFIVGdkazZoMVA2dEJxckJiTGVScEQxcWd4YVU4a0JIVnQ2XC9FekVoM1FXUE5kVllwcWtHNkFkWEJyZ1FcL0F2S21vWnNwRVg4NHBSeTdVXC9mQlBkOTJrajZnRmoxZmpCVzRIOUZWSUx3aU91eHVBNDBzQjU2dVptY2ZGVnFQVWE5RTRHN1hicUU2eHRnOGtDUGJnQjl3dGlNSEF6SXpGNSt6TGRrNlFOUEloYVBGR0kwRzRDb3dQNFE3SFRhUzVGNUt1MnU2NzdMK0x4Ym1TYXVtamt0VUJtTGhxSzhIZW9QNTVKUk5wSkdkMGVLVjJNeUdNTytsS01oZTJHOGZKNXhCY2lDa29oZGdsM0s4ZTk1dlwvNFMrbVZ6cXFoM1hxU09uQmRweDBnRjhDVHlqc09LQ2FcL3ltTmF1Z1JWRnZHWDR5TWk2K3BXSjIwSHBXUE9nbjlITEVYMk5GeUk3TFRqTlJxZ04wK2FrWFhLRGVwOTFSSUF5U1RnZVZOcVE5RkY1TzMyZGJwcnZBOU9VZzIwYnlNK3ZMWURCalNFajlaMlJkOFJTTXl0RklrK2x3cUxyK1NMd29ZYWNueGk5a2ZNdEVSU1hWSFJuTlRMcXVSNlRRaXliSVRWNEY2allVNTZhRjFNNHhMYk1KWXZDd0piM1UzRU1rYStUbmRjckJOOTlBUTN5Z0c5VVVEXC9XcWc0UWZkc0xhNUFNQ0VMSERVdk5cL2VOVVQ3cmNCYmVOUmVwUGdjS2lpWTk4aE9GWWlsUXpcL2g1cUkraGJWbXJQbVZUQ1dTeTdxenh0XC8rWVJDVlg3NVhiWjNlYUhTc2E4S1NWcGJ3TGdXc2pcLzA0NzRQYUNod2R6ajB6eko4MVIyZ1dWa3pqd0ZOMFFUSkFwMjJzUE5peTNua0NSSXJMaUdrUnArWGxZQVQ3Y1k4WTN6N1lVZFRxN0NPSFlmTG9MNHUwMFBLbmtlRmlNRFwvZzBuVUtpNUF0YTViU3ZjRUJPQjZVSnd5VzZEZVwvRlhqSXBTOW9TSlp1MnQyVmM0dkE4ZUczRXNrXC90MmV1WFBqN01QcmgralJ0TnFjT2hcLzlEdjZVWnMrQXRobHJXeVwvQXVMcERNS0lwYUtRcmUwQ1pZQlwvUlBUWFA5V1huTEJIZ2FCM1Y4OGtpNlYxZitvQTdxNjFGVDdMcGRaWmNyZUxYSExLdHhzMVd2d3hNTjJsbmt2SGtjdExyRkVFMHpYbVRkeThZSEdldWRxTTFuXC9GdjZMMzErMmZuSXhwQm1xTFBcL29zM1luckREdjg3V0xTVEtmRzdUWHhVamtFek9MSzIzbnR0NkhQU0NGTUE1WlhXbmpEN2ZZOHU1RG9CRm5kQzZxNlNrZXoxV3RJeUJBV29vb25QcklLbjBwb2RNMHNISnJmSmt1RFBWa01OMzA1K3NqNlpSeWZJWXYrdWt2QUhJOEdhOGpkRVRYc293MzJldVhaUFVXOGJCcjl6SGxtcjZpTThGYzBYQUhLdm9TNk5iWWVyUEJkWHNGVXZSUFg4UXlrQnhRcFVMSFhQRUNPTDNmV1ZYQnBrRlhFR2wrNVJMRnVXZ0U1N0xtb2xST3o4S1NqR2p1MkVIYnhLZGYxK2pxR2tkWGdwMGVcL1NFTFFubmdVMEw2OXRzQmpjVmZ5UXBJZDBkazlkdDkyR0dIMW5qT294bGdlK0xzaWpQMWZ5aWRydk04XC91ajRnaDRRZnlYNjhYbDE3cGxTcU5XSWoyejBSM3N2WUhZczA1SzArU1RKSDRDeHF1TDlPdnhWUFFPdDlYTEJRdGJCUnF2eGZSOFVjMDhTeGppUGc5UXFYa1wvdTZUdkRTZEFQaW1YQUpCU2ZqVFczaTFUdG5HMnFwZHBqdTVTMzBNSWNqaTBNb1N1WVVUNFkwNUVHeE8wNm9jUUtVeU80VFljMVRNZGtZZ29DdXIxU2I4QjRtZFJUNkplb015Y3V5YUVvUWxRZTAyRnFEc0IyQnNGS3ZSaTR6dldhWGpXc1JndmROT3djcUZtaWpsdENsT2t4bXNUMUVOUXdReVBXQk4xZHU5MGN3Umw4RThIdEZBODB4ck9RT0pqQWJ3d3hcLzFacW4rOVZiNmROZFpVT01HZllibXkxRGg0WFRUZmZFOEtxSWFnVFhwK3p6c1dEZ2dFNmRGWGlnd2RkXC9WTkx2aENXdVRBZmFcL1hQdHJrSk42bzFnMm1QSEVIMEhHemxwWjBucEh2VGxRb3RyXC9VNmNIbncxZGtSUmJ6T0oxemFRUGMiLCJtYWMiOiJmYTkzOTZkZTRmOWJkYjQ0MWQ1NTJlZGI5N2YyYjA2MWI0YmY1ZjYwMzIzY2NjYmZjZDY4ZGNlNGNmNWI1ZmMxIn0=
eyJpdiI6IllVNnJrTjQ1RXZ1NzczaGIrOG9Kd3c9PSIsInZhbHVlIjoiRGJIeU5xZmFTeldCU216dlNESkQ3TU4wZnBBbm9QTDZMQWNaeFI2SFZJY29abkVjNzYwMWJNdHJaWUxJZjlEXC9ZUEJ2TWdFVnpaOHViUE84S1JpR0QrY2lWalpYR2pmam5JeDJqV0FIVnlBPSIsIm1hYyI6ImQyYjFhNzQwNWFkY2Q0NGQxODNkZDczZWYwN2Q4MmRlNGJhZWIzNmJmZDc4NzUwNjdlMTFiNzM1ZjRkNmE5NDIifQ==
Đã đi đến đây thì không còn đường quay lại, chỉ có tiếp tục tiến lên phía trước mới có con đường sống, ở lại nơi này sẽ bị kẹt vĩnh viễn, nên Thiên Hận Hầu mới đi trước, không sợ A Diệt sẽ thừa cơ ở lại, vì ở lại đồng nghĩa với việc chịu chết.
“Đi thôi, tu vi chúng ta không quá chênh lệch, chắc hẳn sẽ không bị chuyển tống cách quá xa nhau đâu.” Nói rồi Dương Như Âm tiến bước xuyên qua khe hở không gian, tiếp tục cuộc hành trình. Phong Háo Thắng chẳng nói gì, liếc nhìn tên nhân loại đáng ghét rồi cười khẩy một cái, thân ảnh cũng đi qua khe hở.
Họ Diệt quay đầu nhìn qua vùng đất thơ mộng này một vòng, bất lực thở dài một cái, khi ánh mắt hướng tới khe hở không gian thì cũng là lúc kéo căng tinh thần. Bước chân liền động, toàn thân xuyên qua khe hở, tiến tới với quãng đường ẩn tàng vô số nguy cơ, chỉ có thể biết đi tới đâu thì hay tới đó.
Quang cảnh tại con đường thử thách tiếp theo rất vi diệu, không phải một vùng đất đặc thù cực đoan nào cả, mà chính là bản sao của mộc giới. Có điều nơi đây chỉ có những địa phương hình thành từ thiên nhiên, chứ không có công trình kiến trúc hay thành trì do sinh linh tạo ra, một phiên bản hoang dã nguyên thủy.
Trong vùng không gian này chỉ có một quy luật duy nhất, chính là chẳng có cấm chế nào cả, tu hành giả có thể thi triển toàn bộ năng lực của bản thân. Ngay khi có mặt tại nơi này, A Diệt đã lập tức phi độn trên trời cao, thả ra hùng hậu thần thức dò xét trên phạm vi lớn, muốn tìm ra manh mối để thông qua màn thử thách này.
Trong lòng hắn hoài nghi, không biết có phải chỉ cần tiến thẳng về một hướng như những lần trước hay không, nhưng trước hết cứ thăm dò xung quanh cái đã. Kết quả là chẳng thu được gì, nơi đây như một vùng đất chết, mặc dù thảm thực vật sinh cơ bừng bừng, nhưng lại không có bất kỳ một sinh vật sống nào, côn trùng hay sâu bọ cũng không.
Hắn di chuyển cách xa nơi xuất hiện ban đầu cả vạn dặm, vẫn không phát hiện một thứ gì đem lại thông tin hữu ích. Trời đã đổ tối, tấm màn bóng đêm khổng lồ bao trùm toàn bộ thiên không, sao đêm lưa thưa, ánh trăng mờ nhạt, A Diệt chậm rãi phi hành dưới tầng trời thấp ngưng thần dò xét mặt đất.
Tới lúc này hắn mới gặp sinh vật đầu tiên, là một thân ảnh có hình dạng giống gấu nhưng lại khô gầy khó coi, thân cao cả trượng, răng nanh sắc nhọn, đi lang thang dưới bầu trời đêm như xác sống. Họ Diệt suy đoán đây là một loại quỷ chỉ có thể hoạt động khi trời tối, hơn nữa không có trí tuệ quá cao, trông chỉ như dã thú bình thường.
Quan sát một hồi, hắn quyết định giải phẫu đầu quỷ gấu này để nghiên cứu, thân ảnh phiêu phù trên trời cao tức thì hạ xuống. Gấu quỷ bước đi bằng hai chân sau lang thang giữa khu rừng, chợt nghe thấy một lời nói vọng tới: “Ê gấu, cá này ăn ngay cho nóng!”
Cái đầu lộ ra hộp sọ quay phắt lại, đôi mắt âm lãnh hướng lên địa phương tiếng nói truyền tới, liền trông thấy một luồng đao quang đã phóng tới ngay trước mắt, xoẹt một tiếng tạo ra một vết thương sâu giữa ngực gấu quỷ, khiến dòng máu đen điên cuồng trào ra.
“Gào!” Gấu quỷ phẫn nộ gầm lên, thân ảnh hóa thành đạo ám quang phá không bắn vọt lên phía kẻ vừa công kích nó, xung quanh xuất hiện một vài sợi tơ đen mỏng vây cấm khu vực này lại. A Diệt bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Cá không ngon à? Thế thử món này xem thế nào nhé.”
Đơn thủ phất lên, ngũ động thiên xuất hiện, thả ra phi kiếm như trút nước, trên mỗi thanh còn kèm theo lôi điện do Tụ Lôi Châu cường hóa, cả đám như cá mập ngửi thấy mùi máu hội tụ tới luồng ám quang, đâm chém gấu quỷ thành một con nhím. Những sợi tơ giăng lại chục dặm quanh đây liền mất ổn định, tựa hồ gấu quỷ bị thương càng nặng thì năng lực vây cấm sẽ càng yếu.
Gấu nhím trôi nổi giữa trời, mặc cho hắc huyết không ngừng chảy ra, nó gào thét giương nanh múa vuốt, phóng thích hàng loạt trảo phong hướng đến kẻ địch. Nhưng công kích đều đánh vào khoảng không vì A Diệt phi độn rất linh hoạt, ẩn hiện vài lần đã tiếp cận mục tiêu, hắn vung tay bắn ra mười hai đạo kim ti, lần lượt đâm xuyên qua những vùng yếu hại trên thân thể gấu nhím.
“Bịch!” Thi thể sinh vật xấu số rơi tự do từ trên trời cao xuống cánh rừng phía dưới, ngay khi tiếp xúc thân mật với mặt đất liền nát ra như trái trứng bị vỡ, máu đen lênh láng. Họ Diệt hạ xuống tính giải phẫu kiểm tra, liền có dị biến xảy ra, toàn bộ huyết nhục của gấu quỷ lập tức tiêu tan, chỉ để lại một tia sáng nhỏ tối màu bay thẳng vào trong thân thể A Diệt!
“Cái quái gì thế?” A Diệt thần sắc ngưng trọng, nhanh chóng kiểm tra nội thể, nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì bất thường trong người. Đột nhiên não hải hắn nhận được một tin tức, khiến hắn hiểu ra thứ vừa bay vào người mình rốt cuộc là gì, cũng biết luôn cách để có thể thông qua vùng đất này, đủ tư cách tiến vào nội thành.
A Diệt lên tiếng nói với âm lượng bình thường, tựa hồ nói cho Ma Quân nghe: “Sinh vật vừa rồi là một loài quỷ đêm, tiêu diệt chúng sẽ nhận được một loại năng lượng giúp nâng cao tu vi, nhưng một chút tăng phúc này cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi. Muốn thành công thông qua nơi này, phải gϊếŧ được một trăm quỷ đêm, yêu cầu này cũng không quá khó.”
Ma Quân liền đáp lời: “Chỉ cần gϊếŧ trăm quỷ đêm đã có thể ra khỏi nơi này, như vậy có lẽ số lượng bọn quỷ đêm này rất thưa thớt, hơn nữa còn có đầu đạt tới thượng vị giả, chứ tên nào cũng yếu như đầu vừa rồi, còn có số lượng đông đủ, thì không khỏi quá dễ dàng đi.”
A Diệt cũng nghĩ như thế, lúc này thân ảnh hắn nhanh chóng phi độn thẳng một phương hướng, thần thức cẩn thận dò xét từng ngõ ngách, tìm kiếm quỷ đêm. Sau thời gian một bữa cơm không thu được chút manh mối nào, hắn biết suy đoán của mình và Ma Quân đã đúng, số lượng quỷ đêm thực sự không nhiều, trong phạm vi 500 dặm không tìm thấy đầu thứ hai.
Vài tuần trà nữa trôi qua hắn mới phát hiện ra sinh vật sống, nhưng không những có quỷ đêm, mà còn có một tên nguyên sĩ nhân loại đang kịch chiến với đầu quỷ đêm ấy. A Diệt trốn từ xa quan sát chiến đấu, sau khi nhìn kỹ liền bất mãn lẩm bẩm: “Tên đó ngáp phải ruồi to cỡ nào vậy chứ, có thể gặp hai đầu quỷ đêm cùng lúc.”
Nhưng rồi hắn lại tỏ ra phấn chấn, vì dường như tên nguyên sĩ kia không đủ sức lấy một địch hai, đã thế còn bị hai đầu quỷ đêm ép xuống thế hạ phong. Ma Quân nhìn ra huyền cơ liền lên tiếng:
“Tu vi tên đó là Bỉ Ngạn cảnh đại thành, tương đồng tu vi với ngươi nên mới được chuyển tống tới địa phương khá gần nhau. Nhưng chiến lực của hắn tất nhiên không biếи ŧɦái như ngươi, thực lực hai đầu quỷ đêm đều tương đương Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, một đầu thì hắn ta còn đánh lại chứ hai đầu tất nhiên ăn không tiêu.”
Thân ảnh A Diệt âm thầm tiến tới gần khu vực giao tranh, tọa sơn quan hổ đấu còn bản thân ngư ông đắc lợi là việc hắn rất thích. Lúc này trông thấy tên nguyên sĩ đã lộ ra sự chật vật, sát cơ trong lòng họ Diệt càng tăng, muốn rình rập tính một mẻ hốt gọn cả ba.