Quận vô danh nào đó tại Mộc giới, nhiều năm về trước, có một mộc linh tán tu tên là La Hùng cực kỳ nổi danh, gã ta có chiến lực rất mạnh, có thể xếp vào hàng ngũ đứng đầu hạ vị, ngay cả những tu hành giả đồng giai thuộc chủng tộc cao hơn cũng phải thua trong tay hắn.

Hắn chủ tu lĩnh vực linh thú sư, tất nhiên thành tựu đã đạt tới linh thú đại sư đỉnh cao. Đồng hành cùng hắn là một đầu mộc thú Huyền Dạ Hổ, tu vi cửu giai, có chiến lực không tầm thường. Một người một thú kết hợp rất ăn ý, có những môn thần thông hợp lực lợi hại, cả hai như huynh đệ chí cốt, đồng cam cộng khổ tung hoành cùng nhau.

Nhiều năm sau khi La Hùng đã già, vào một ngày bình minh rạng rỡ, ánh nắng từ vầng thái dương chiếu rọi tràn ngập thế gian, đầu Huyền Dạ Hổ vừa vươn mình tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đã thấy huynh đệ chí cốt hớt hải ôm theo thứ gì đó chạy tới phòng mình, thần sắc kích động vô cùng.

 

 

“Hổ đệ, Hổ đệ, đệ xem này, mau xem này!”

Trước con mắt kinh ngạc của Huyền Dạ Hổ, La Hùng đưa thứ mà lão ôm ở trong lòng ra, chính là một đứa trẻ sơ sinh có liên kết huyết mạch với họ La. Lão ta kích động vui mừng khôn xiết: “Đây chính là hài tử của ta... ta đã có hậu nhân rồi, Hổ đệ à ta đã có hậu nhân rồi!”

Nhìn thần sắc vui mừng thỏa mãn của bằng hữu đã đồng hành cùng mình hơn chín trăm năm, rất lâu rồi Huyền Dạ Hổ mới trông thấy hắn ta vui mừng như thế này, Dạ Hổ cũng biết vị bằng hữu này từ lâu đã rất mong muốn có người kế thừa.

“Hổ đệ, ngươi thử bế cháu đi.” Đứa trẻ sơ sinh trong cuộn vải nhung, lúc này được cha y đặt lên hai bàn chân trước của Huyền Dạ Hổ, nanh sắc đã được thu lại. Bàn chân ngày thường cứng rắn mạnh mẽ, được mãnh hổ dùng để chiến đấu, công kích kẻ địch, săn bắt con mồi, nay lại trở nên lóng cóng, gượng gạo, nhẹ nhàng ôm ấp một đứa trẻ.

 

 

eyJpdiI6InVuNU1TTHdTM01sWDFTVmtuanVsbUE9PSIsInZhbHVlIjoiOFFncWlFWHNTVzBmU3IybEphK1Vlb25UVTJZdHVhQXNiYTlXWFRadFdWZSsrS29oeDBNa1Q5WUk0dnl0Z1Facys3bGtxbTlpa1RwcVwvUGplaVRFaVdHTXFkeENIaUxiclUzUUx1NzRjUW1wVTFXdFJBRG1CRzNRc2JyUG1TOVhVXC9LOHA5R3ZmR3VYQnBNVGlrTW1ydk5RN2NLZUFPeTU0dW05NElWMUw2MlNPQ0xpRW0wZzZ3N05KbG8xS2ZrUHFERm5FMkZraElGZ2RkRVE1MTZJVkUxQ2FVcE10UGpvTE9CejZ3TnB6Qyt6TjFTTDRwRVJGaGc4MjFGdjZCZ0dFZFU4VzQ1VUQzcmc5aU43bThrVEE5SjhcLzJIcG9UanVDUWVlZ1YwSUE4bEdUM2FtVm5yWGpBaHZnXC9QV1I1WDdPcjNSY0R5bmFEM1I0bVF6VjVNbTlwV2JwSnB2emhmSHJpZXM3N05lY2NzSzBRalRGc3ViMmttdkErSFJUK0hMemI4UmdJMG1sU245RXk5M0pZUElWMUpYZUZjODQ2UlRFREcxNlg1elhtQUFNVzlUQkFIZzlkUTM3NGY1WSs4aFFad3Vnc1ZWZlhJWHVRcnA1WUl4Q3RzWnRUaE5zbWtoamtiYWNEejZJcjNwZUlhSW9CWlhWd3VLalZ5bG1TYnFJdGs1SkR5d2F0eVZicWN0SjlcL1pPd3lZWG93YnFKSXl0Z0pKdHpnazhHM1VZTkhwcU5XNHZENTRMZTN0TVErVUMrSHhhUEFQSzZWbGI2WnRhYWRvQzR0ODZGM2tiTVwvcVQrYlZkN0NmMGx5RXRTanNqaWJTMTVadDZiVkJadWNGNjhrTk9neVlcL1RBUkFUOWJkbVF4RjFNZXlrMHhDR1RyV0M4ODV2RGp2bjc3RDNJUHdhY0JLaVZHNStPMXhLK0xJQmlPYzRlNGtUSXVXWGZLa3gzcGY0MUlxdWdhVG9mQUdLdDMwUlNcL0drZzd3MjJyXC9TVDZSVDZHc01qTE5rSnQ0RXNJXC9lVUdRYU4rZkZ6NDRFVXJtUndrSkk2eEV5dEVJaTY3Z0VtcW9rN1ZiM2gzXC84MllSVGRDbUNZclN5QXNWdlBVd2xLWkR1ZFhcL0RZSXU2aXFlenZ5eUhaaVhvRGp3SHhHT0NkTHNQTlR0SHRiWWRYclwvNllGa3dUTjNPOVJZMGE2TzdycktpblVoRVBsN0RISTR3c3Zoa2hUalBKSUhoMEppRDlRUFRXRTVyWnRIblwvVzFmNG0wek5aejZBNjhSMDNXc1FrakJMN3JoVE9mVllGZ2toMTlKUVwvaExqVXU3TDBZeFFTSjR6WnhWcE1aQ2xySjVLWGVRZUdVTkVnYWFyUldjOVFCUXFPZ1NkcFVoaWRBR1g0eEgrSlFGY0g0bFpRWlpXVHVPZFBVc25nZW9CXC9SeFdUamJwNGwxak1LSzFjNTJXMGFrVW5WcnBGa3RkVFlzWE5EdlwvVWNZSE9LaWxhK0l2dnJcL1wvYzhpMjBTcU9rTndXU2NBaGhValhHRXRmcHJjakZ6aXNVVmRGRUFsR2pmbHdYUlptQlZvZU1CSHVEc1g3T1BwbTlnS0wwSzc2clZ2Q0Y2S0N3aFdMYkoyN2lzU0RVTjBBOGJlRjY1VXdSMnp2dEZGd3dMc2Q3YXVNWklGVjBoTWxuU2ZrWXg4TlUxOUFrZXlreDBCZXBYdzhVUHN2bUcxdCtMb3hLWHNTSjBuMUFKTlJ4Qk55NTB2a21ZSTVuZUszZTF6YTlYMCsxVUc3S2xHOUViejY0citRWWQ1SVhDRStlanBaRFBIUUxLZmxTN0VZcURRZG1oSDg4UytWZllNcWs3Y00rbnBOdXZ0R0VcL2ZxVkRHeE9sTGRVSVwvd1dcL0cyd2ZZMlZwc2JxYzVwdmg3UVwvUzdaSHdCSHBwOHVWMkxYMkc0NnhwbFFlQkxzeVZVNFRNSUpYN3N5d2xyTmxiSVRSQ1hQdHcrUkVDNmtYMTM3em1DbDhtWWZkejhKdjZVSVBNcVJRUzhVc01mVmVuczFoWThYbW1odUZtTkoycGM3M28wTFVMSktEV1RtVUxsVVZvcFJqV2VHQzFRMVlnazkzMEV1WjJ2TmJNWWN4VFNyakdSTmRtenZsNEhxTkFOVGg4bzNBWnhOVFkzZHlWbzZ3bFBiWUZ4TFl5dTBaTks3QnpjTVdMSEdaYnVQYVF4UVc0cU5FRVdNUjVBK0pQd1VaTjNSbk5tWEFhYmhxY1dhZEJyaEhtdkxGTEJXSXl1czg5R2RNT1BWbzJzOTB3WWxNTHhiQXp6TDc4RlFuWU9vMEVTS0diUE9SVmJIT2c0ZmxncFRsdzVyZTIwXC8weHE0VzArSkh6U25yOHp5OU14cWFpRm8yT2xpdnN6endMelZaWjE5dzVvc3FWUnorWHlkaVwvRXA0bkFDcENEZWUybHJDR05kQUdpd1JhR21oK2ExZ1dJNHRBM3ZjakRFQVNRNHRoVWVLWmNmMk83QT09IiwibWFjIjoiNTZiNDc4Yjc1ODFkMWFkMDQyNzBjMzgzZjUxM2VhMDQ5YWY2MDFkYjk5ODk4NWZlNjlhNTU2YTA1ZDk4NDRiMSJ9
eyJpdiI6InI5ZWxyVFpjMnpnOGpmZ1hoblJpeVE9PSIsInZhbHVlIjoiQkc4ZzE0a2Q3UnN3bGw5TGlLclBjVUFCOGtob3ZDRUMrejVJczN5dzhGMnFGZ3lVMEs1Y1J5TGhOcStFTVF3MFNjcytKRm9TTmJ6RmxoM0JRYUI0QXNwdXNQZVl4UFVSN0ZicWhnXC9Wd1pvPSIsIm1hYyI6IjExNThhYTM1YWQxZGFkMGFlYTA4NmFmYWMyNTMzMGZiYjgwOTJhM2Q0OWFiYzhkNjhiNDRiZTJiMDgxY2Q2YjIifQ==
Vài chục năm sau, tại trận hỗn chiến tranh đoạt bảo vật trong một bí cảnh, La Hùng đã từ trần, gã bị một tên nguyên sĩ nhân loại hạ sát, mối thù với nhân loại từ đó in sâu vào tâm trí Huyền Dạ Hổ và La Chương.

Trước khi chết, La Hùng nhìn huynh đệ của mình lần cuối, ánh mắt mong mỏi, nghẹn ngào hấp hối nói: “Hổ đệ, hứa với ta... rằng sẽ thay ta chăm sóc Chương nhi, đồng hành cùng nó đi tới đỉnh cao!”

Ánh mắt mong chờ của La Hùng trước khi chết đã đánh sâu vào đáy lòng Huyền Dạ Hổ, nó không bao giờ quên cảnh tượng huynh đệ của mình bị tên nhân loại trảm đao hạ sát, máu tươi vấy bẩn gương mặt nó.

Lúc này, nó chỉ còn cách cốt nhục của bằng hữu chí cốt một trượng mà thôi, nhưng tại sao lại như cách cả rãnh trời. Cảnh tượng ấy lại xuất hiện một lần nữa trước đôi mắt ngấn lệ của nó, người nó yêu quý đang rất suy yếu, không sức phản kháng, đối thủ chính là nhân loại, giơ cao chiến đao, hung hăng trảm xuống khiến máu tươi phun trào, một vài giọt bắn lên mặt nó!

“Gào!!!”

Mãnh hổ ánh mắt đỏ ké sát khí tuôn trào, khuôn mặt dính đầy máu của người đã đồng hành cùng mình, toàn thân bạo phát luồng khí huyết sắc, khí tức phát tán khiến không gian run lên bần bật. Như cự nhân giáng chưởng, mãnh hổ vồ mồi, Huyền Dạ Hổ điên cuồng bổ nhào tới kẻ địch, tiếng gầm thê lương cùng phẫn nộ vang lên chói tai.

Thành công diệt sát gã La Chương, Diệt Chúng Sinh đã trông thấy đầu linh thú của tên này gào thét lao tới, khí tức cường đại, biểu hiện điên cuồng. Hắn lập tức giơ ngang thanh chiến đao chắn trước người, lợi trảo mãnh hổ oanh kích tới, cự lực đánh bay hắn đi xa, đâm thủng một ngọn núi.

“Súc sinh này không chết? Vậy là tên mộc linh kia không dùng loại ấn ký chủ nhân kết nối sinh mệnh với linh thú của mình. Nhưng hiện tại súc sinh này điên cuồng như thế, chắc hẳn là một loại ấn ký kích phát cơn điên khi chủ nhân mất mạng, đám linh thú đại sư quả là có nhiều thủ đoạn.” Nhảy lên khỏi lòng núi, A Diệt lẩm bẩm, mắt thấy mãnh hổ lao tới hắn liền bỏ chạy.

“Người thì đã gϊếŧ, nạp giới cũng đã thu, ta ngu gì ở lại đây đánh nhau sống chết với một đầu súc sinh chứ.” Nghĩ đoạn, luồng hắc lôi càng thêm tăng tốc, kéo giãn khoảng cách với đạo huyết quang phía sau.

Một quyển trục được đưa đến trước mặt, thanh âm nghĩa kính vang lên: “Hổ thúc, hôm nay con đã tìm được một môn bí thuật rất thích hợp cho thúc. Luyện môn bí thuật này, mỗi khi thúc ăn một tên nhân loại, sẽ được tăng thêm một phần thọ nguyên!”

“Cha con đã ra đi lâu rồi, giờ con đã đạt đến cảnh giới như cha khi ngài còn sống, nhưng con không muốn dừng ở đây, con muốn tấn thăng trở thành thượng vị giả. Hổ thúc, con không thể thành công nếu không có thúc, hiện giờ thọ nguyên của thúc đã không còn nhiều, môn bí thuật này chính là chìa khóa để thúc kéo dài thọ nguyên, có thể đồng hành cùng con vươn tới đỉnh cao!”

Những kí ức như còn mới dần hiện lên trong tâm trí Huyền Dạ Hổ, khiến trong lòng nó càng quặn đau, sát khí càng thêm nồng nặc. Hình ảnh La Hùng cùng La Chương bị nhân loại trảm đao hạ sát, dần dần hòa lại làm một, xoay vòng trong tâm trí nó, khiến lệ mang ứa ra ướt đẫm khóe mắt.

Khí tức ngày càng tăng, tại mi tâm lập lòe huyết mang, pháp tắc lực lượng giao động, nổi lên xung quanh khu vực này khiến kẻ đang chạy phía trước cả kinh. A Diệt cảm ứng thiên địa bao quanh, sắc mặt khó coi nói: “Là pháp tắc thù hận, đầu súc sinh này vậy mà trong cơn điên chạm tới cánh cửa pháp tắc, nếu đẩy được cánh cửa đó ra sẽ có được sự công nhận của Tổ chi!”

Nguyên sĩ đạt tới Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, hoặc các chủng tộc khác đạt tới cảnh giới tương tự, cấp bậc cao nhất hạ vị, sẽ có khả năng tìm hiểu và cảm ngộ pháp tắc chi lực. Khi mới bắt đầu dẫn thân vào con đường nghiên cứu áo nghĩa pháp tắc này, có thể coi là cách 10 bước để đi tới đẩy ra cánh cửa của một loại pháp tắc, có được sự công nhận của Tổ chi.

Biểu hiện của Huyền Dạ Hổ lúc này, đại biểu nó đã tiến được mười bước trên con đường cảm ngộ pháp tắc thù hận, lợi trảo của nó đã chạm đến cánh cửa của sự công nhận, chỉ cần đẩy được cánh cửa mở ra sẽ thành công hoàn toàn, chiến lực tăng lên một mảng lớn, không một ai trong vùng chiến trường này là đối thủ!

Về phương diện này bản thân A Diệt còn kém rất xa, vì tu vi hắn chỉ là Bỉ Ngạn cảnh đại thành. Khi tiểu cảnh giới chưa đạt tới tầng cao nhất, thì tu hành giả sẽ rất khó có thể nghiên cứu pháp tắc, mức độ cảm ngộ kém hơn đại viên mãn gấp cả chục lần.

Họ Diệt sau bao cố gắng, dùng hết mọi nội tình cùng tâm lực để nghiên cứu, qua chừng ba mươi năm cảm ngộ áo nghĩa pháp tắc, đến nay có thể coi là tiến được 3 bước tới cánh cửa của sự công nhận, vẫn còn 7 bước nữa mới xem như thành công chạm cửa, chưa kể càng tiến tới những bước sau sẽ càng khó.

Bấy giờ toàn thân đã bị hận thù pháp tắc bao trùm, tên thanh niên Nguyên Ma Huyết Giả chỉ có thể quay lại tiếp chiến, thi triển công kích đối bính với sự điên cuồng không lý trí của đầu Huyền Dạ Hổ.

“Đùng!” Huyết bạo lưỡi đao cùng huyết thể mãnh hổ va chạm, tạo ra một vụ nổ màu máu, chấn động không gian, sơn băng địa liệt, kinh động bốn phương. Song thủ trảo ảnh triền miên công kích, khiến họ Diệt phải dốc sức chống đỡ, nếu không phải cường độ nhục thể hắn đã là cực hạn hạ vị, thì lúc này đã sớm bị đánh bay rồi.

Biển huyết vụ thu nhỏ lại, bao vây hắn ta bên trong, mờ nhạt từng tia pháp tắc thù hận đâm sâu vào não hải hắn, khiến tia máu nổi lên đầy trong mắt. Huyền Dạ Hổ há lớn miệng, ngay lập tức bắn ra khối cầu năng lượng có lực sát thương mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Nếu là khi lý trí bình thường, A Diệt sẽ chọn cách né tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng hiện tại thần trí hắn đã bị thù hận ảnh hưởng, liền nghiến răng đánh trả, trực diện oanh kích khối cầu. Phệ Hắc Giao quấn quanh nắm đấm của chủ nhân, tăng phúc sức mạnh lên một độ cao mới, hắc lôi loạn vũ, đánh tan khối cầu cuồng bạo.

“Dám đấu với ta, dám khıêυ khí©h ta, dám truy đuổi ta, dám công kích ta. Ta sẽ cho tất cả những kẻ có uy hϊếp tới ta phải chết!” Trong đầu A Diệt luôn cáu gắt phát ra thanh âm đầy thù hận, khiến sát khí càng nặng hơn, điên cuồng ác chiến với mãnh hổ trước mặt.

Nguyên Ma Huyết Giả lúc này như một đầu mãnh thú hình người, đại chiến đẫm máu với Huyền Dạ Hổ cũng đang trong cơn cuồng dại, máu tươi từ trên cao không ngừng tưới xuống đại địa như mưa rào, rả rích nhuộm đỏ cỏ cây.

Tiếng gầm lớn vang lên đinh tai nhức óc, hư ảnh mãnh hổ huyết sắc khổng lồ xuất hiện, phô thiên cái địa bổ nhào tới thân ảnh nhỏ bé đối diện. Sau lưng tên nhân loại liền hiện ra hư ảnh đại ma khổng lồ, ánh mắt hờ hững nhìn tiểu hổ phía trước, cánh tay nhấc lên chĩa ra nhị chỉ, chậm rãi ấn ra rạch phá đầu trời.

Không gian ba động mạnh, trên trời cao hiện ra vô số hoa văn kỳ dị, đây chính là cấm chế của vùng chiến trường này, một khi có công kích vượt qua phạm trù cực hạn hạ vị, liền ngay lập tức bị áp chế lại.

Dưới sự áp chế của chiến trường, hai luồng công kích siêu việt hạ vị đâm mạnh vào nhau, nhấc lên phong vân cuồn cuộn, gió nổi mây phun, sóng nộ biển gầm!

Ads
';
Advertisement