Bao quanh hồ Thủy Kim bốc lên nồng nặc tử khí, bầu không khí im ắng chết chóc, giữa không trung phía trên hồ nước có một thân ảnh đang phiêu phù, là một lão già râu tóc bạc trắng, khoác áo bào đồ sộ. Ánh mắt lão ta lấp lóe hắc mang, quét qua toàn bộ thi thể đồng tộc nằm la liệt xung quanh Thủy Kim hồ, thần sắc khó coi.
Bỗng có một luồng hắc quang từ dãy kiến trúc phía dưới bay lên gần lão, hiện ra thân ảnh một phụ nhân dung mạo bình thường, bề ngoài chừng 50 tuổi, sắc mặt tức giận nói với lão già: “Tộc huynh, toàn bộ tộc nhân Hắc gia ta đều đã bị sát hại, không một người nào may mắn sống sót cả! Là tên khốn nào cả gan dám động tới người Hắc gia ta, chúng nghĩ gia tộc ta ăn chay sao?”
Lão già đầu bạc thở dài, sau đó đáp xuống một địa phương đầy rẫy thi thể, phất tay cách không nâng hai nửa thi thể của gã Hắc Lâu lên, đôi con ngươi lão không khỏi đυ.c hơn vài phần. Trông thấy vị tộc huynh luôn sung mãn ngày thường, nay chỉ còn là một cỗ thi thể không toàn vẹn, phụ nhân đau buồn trong lòng, càng thêm căm phẫn hung thủ ra tay.
Mi tâm lão già tóc bạc hiện ra một ấn ký, lực lượng khôi lỗi pháp tắc nổi lên, từ trong giới chỉ của lão ta bay ra vài khối kim loại, cùng một vài sợi dây làm từ chất liệu đặc thù. Một tuần trà trôi qua, gã trung niên Hắc Lâu như thể sống lại, hai nửa thân thể đã ghép lại chỉnh chu, gã đứng thẳng tắp tại chỗ, gương mặt vẫn như bình thường, chỉ khác là đôi mắt trở nên trắng rã.
Phụ nhân thấy cảnh tượng này tuy đau lòng nhưng cũng chẳng biết làm cách nào khác, còn lão già đầu bạc lúc này chậm rãi lên tiếng: “Kẻ gϊếŧ ngươi đã chạy đi hướng nào? Mau dẫn đường.”
Hắc Lâu như một cỗ khôi lỗi chỉ biết nhận lệnh, sau khi nghe lời nói của lão già, liền theo bản năng chỉ tay tới một phương hướng, sau đó lập tức phi độn bay đi trước dẫn đường. Hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời phi độn đuổi theo, ba đạo hắc quang phá không tiến thẳng tới phương xa.
eyJpdiI6IjRzUmJWMHNEM1NQUkFBNmJ4YXRtYnc9PSIsInZhbHVlIjoibGRuSktjVVBLMFJQeXVuXC9Ud205WTNRVlFMM0Y2aHlFOThQXC9SYTd6WGNEaG80NVpibXBqSTFWTzNha2hFcmF3TkhJczlWSU5sam9VeFE4NDAxUURiODdtWGJmRHJRTGp2VDBrWHZSREZBZGQrZGhpbE9yUlF1cjRPb2VxMmo0bkhDSHhDZ0NHZmRVTnJsVFN6cDV1MGYwVDZmVDd1QnZBeWd1Y3p6bkdWVXMybllmb3RITW8zSUNKWVhkMkY5dkI5TXluR1ZKN0NBclpIUktBQ0IzdjR1YTdDZVNORk82SUI3ZTFoYnJaRElZZlFrNlQ1TExyMU9ja05pOVhpS001RjRWR3E3YWhFWXpEVm1YRzZNYmtMYWJZZG0wNzNsZWVGVlwvWTFLc1h4anFTMmswc0x0UnNrYjVlaEtMZ0p3bFFrb1BDRjdGMDZVR1F2V0FuNnFXd3JKVzBcL0N3ekpOYVRYcUVEUG9vMHpnbFRVdlpTR0s2MThhZUlMZk9qYXVJK3VMRldFQzFCNUErK2xQdTZcL2FDdjN6K0hVZ3l1UFVZbDFiakxcL2lKVE44WjlNdnV3b3ZLcm5tRFwvRVhwTEZWRkppcFFQKzRGa3hrZWlGSkFNMGJJcDY4ZVRRN0NsWGlBdlc2UnRKclhDS2Y1SUVYY2syMFwvZ3VQSjhoSHBpZEdcL2hUNlhLa0luQ1hwdm9HZ3RtQVB1dzcwQURZdVArWTRcL0JpcjM3TVNMUWdSOU1cL0Z0ampMbWp5dDY4eVwvWEJcL3ZTRVZsN2xPdGsrSTNNXC9XbUZOZHZucTN3Y3A1ODBucE1Kd3NiOWxJXC9cLzF6dUVkT2hcL3ArTVZ5bUFJOWUwbHRZMUZDUU5tRXFVZDVkb2tseTBDcFwvVW9TYitYditsckZ0WHl0T3l4eHlGSzdZM0MrbUZoY3loRTlQWFhLUStVVmYwSUw4am5WSEtzQmRWZ211MkZZNHdEbXZ3OEdYMktJZHNDSHFSTDF4Y1VjRk5kVWFQRGdtekJoZmtPNEN5WXpJVk9pQ3RCT1QrRGlOM3lXazlqVW5Fd2pCM1wvQVwvU21yMXprT3BvVnQzQ3U2VEdpblJZNGVZRnpQK29lSUJKMHltYTdkbUh4Z2FHa2lMRXl6aXlIbXF4YzB6SFFFYzlBOGJsWTZHbDg5N0R6N1JQWXJ6VVwvVTBuXC9PRk0yczgyYUdrNDNWd29IZUFOcGh2Z252SGI0UnJucUF4WkVtZmN5bkcwZWsrVGd0ZlhcL0RMQStrM0dSYkhXdzZ3WUM5bDRZVExqTHBGOVkyYTY1a1Z1RzFQUlc0cEs0MXhjQXRiT1ZoWm53TEdqYjVvMndZd3gzK2NwRnlYUzZnMFRtWWtteXg3T2I2VllSZjhBaVBuTUdnQXhVRkN0eE1CbFdEMEFUdk1QWm5ZamxCaDFQWnJMdnBNbkYrcHVoZDlWRER4ME9wbG13aFMrcDNCazc0QllTZENUSndPMmVKYzU4MWVDSmFmcWVzSWVpUlgzXC9IZXpjWEFqNVQ3TDV1UWlmTTJTcDJvaVc1WWhvU1EweVRzemcrcGxtVHFVbWtEZmI2Q0dsQlgzaUZKVllWOVdPcERnMHBLMm16SWFpVnRnbnpDbXJ3SzBLT25GY2JqeWZ5MU9OaCtDQzY0SHJUanVxa0hDS2xVemtudmxuaVNtdno1WWdkckxEUDdGdE8yek9hK2doamhmVk1Td3AwcGNOSWl3XC9kNkV4YURidkhuVnR5VjV5STZHa3Z6YmRBcGorOWNYdFJEc2lDTjBWYlwvdDFOeWNFOHRzVjhCdlRqV09HVkJJdGk1NGtVMVlFOFcwQ0lRS1RFQWl4bjdhWFYxUEtBMXJvMnJROG9QaWpkVW41R01aMytYQmpOUGhkVGxFa0NIekkyV0ZmcWFSZnZ5ZXllT3E1YTJTWGFEZ3FpRyttTjdMbU9WN2RJMG5HVEw2V3luYmxlazQ3emtsSVRSeXFxck42WkFMbWdhMEEwMjdiNE1mNzduUkJTSTRvblFWSWRQNytcLzB3dElyMVR4K21wRDE5cFdTK0MwN0x0YStuSEw3cHVMaGZKTEFDc292NkJHcTdxWFJcL2lnUXBWekt4enA4VCttS1lpOUQwYk4zTWxQQ09VTlFIVGM4cm9raEpFeXhvSnFWVGxSeE1DYk91OU0rd2RaNVFNSjlKSlM0SmhQaWtHZzR0ZU90cnk0a05Td0pXQ09kNHY1UUZoSEIra0hYb2lvWktPbjdJOWNXbCt6eXNcL0pcL0ZPRW5qSnFZdVpyc1lrMmU1Z09qd05XUVFNaTFPaFo4c2ZlYmluSlZXMVwvRkdVVDZaTE4raDR0MXNibjR3cldUMDJsTEVLRDBFZkZ2K0NSNXVuSVRPYWQ1UjFNbGwweG1rNXRQZmxlalJ6Z2duT2JnSUw2eE03RG0wUHB1QjBjQm5xcTV3UkJNN0djcmcrVTBpMkJPakxSWnZRR3dkZEVsbFpuSzJhRUZqaDZRbHB2VUUwS2JhS2MrQnNJRDBlb1MyQklDMkc1a0ZvMkNwM2Q4XC9CbWt1QjNlMnRhSmN3ckhGQURsOCtJc1RFb1l2ZHViMTlMZDlYTXgxWTF5UlwvazlpKzRJVFdBRnNlRXhMYUZISk1DeG5SWjNHTXBya01VTVBqTGtQOUxOWGJ6R21SZ1wvNmVNNUZuT0FTYThoYUNvUktDN3lcL1pnSXh4NW04Q3haY2lNeDVLME54RkhCTVAyTUlueEFoclo1M29oVGN6KzVVeTVtUCtLeDA1MWNNWFdrSllGWXY0RVZwdjZ2ME1UcjFnUjR5V0lQT2Z1Um1hUFFOekZKXC9kRUlkcU9rd29sQ0loN2NwOUFONk1PeWlaWnpEXC9aOEQ5dTVpWG5LVmxPSWdNYlFBNmtleHNnNVJoRWFNNkswdTZoQm9CXC9ZNUZFS2psUXJKMVN1eFNocEdFYlwvUWlZTkl1bzVFbXl0ajJMQUhkZ1FNVzJFY2NlR1g3YXBDVVVGdmxlbUxhZkF0cWl5QWtoYXo3alVUbmVvODZVaVhUQVYrbUdGY2VHMm5TdmxHejg0a0xFUGxiQVZnV0FMSko2dGpITERlbHhFczVuMlN1ZVBtQ1hlMGNNVDVMMTgxSVhteXdhYlR4dDBkc0pkd0VpRkZPbm5qTXZ2dVAxTXF4ZzJ0emFBXC9SdDV2ZURWWmFPUUFWRXRkRjR2TWNlN0ZUbFBFS3ZVZHlDdXVMZXBqVmU1XC8xd2NTUE5mNEtjQTJycDhMV2FMRUIyaDFIMWpieUpBRXJESmRtTFJ4Z1UrMG9FUHRjNm5WOWNvd2ZuR2JhcmUxTEFiVkJWNm5YSHBBbnBFUDl0Wno1MFdBWEEzOWtvRG9wTXgzQThVYVpaOXJEdDViaHVXRUxJZ2FVPSIsIm1hYyI6ImYxNWM5MDdkOWQwNDBiMmFmN2FlMzc0MzhjOTNhYWU4ZmU1ZmVjNmM1YjYzMzJhM2QwMjhhYTJkNDIyYzUxZDgifQ==
eyJpdiI6IldzQUlHcHFCbTlcLzBMV2VcL3Fmb0pIZz09IiwidmFsdWUiOiJXVjFPaFJuYTRlSlZGaDBPWFRaUWRhNzBFYzJCOWhVRkdnc0tJUjM4N25JUE1pVjJCY01QeVY0bG5MSWlmVXg3NEhzN21CXC9WVmxwOE05YmJLY3UrXC9DWDhxK3l0emlObGtQbUNpUGZcL2NtYz0iLCJtYWMiOiI5ODZkNzI5ZmE4MTI5Mzg2YWI4ZmI5ZWZmNGJmYzg4NGVmNjdlYTgyNjkzNTRhMDIyMDE1YjI4OWI3ZWUwOWY1In0=
Sau khi nghe mục đích của hai trưởng lão Hắc gia, lão già Trương Khôn không khỏi bất ngờ cùng tức giận, lão nói: “Dám lạm sát tộc nhân Hắc gia các vị, rồi để lại manh mối dẫn đến địa bàn của lão phu, hung thủ này quả thực to gan quá rồi, không xem chúng ta ra gì!”
Lão ta nói tiếp: “Hắc Lỗi tà hữu và Hắc Lan tà hữu cứ việc kiểm tra địa bàn của ta, lão phu cây ngay không sợ chết đứng, chỉ là sau này mối làm ăn giữa lão phu cùng quý tộc vẫn tiếp tục như thường lệ là được.”
“Trương Khôn tà hữu quả nhiên sảng khoái, ta biết hung thủ không phải là tà hữu, nhưng vẫn phải kiểm tra để lấy thêm manh mối, đắc tội rồi.” Lão già Hắc Lỗi chắp tay thành khẩn nói, sau đó cùng phụ nhân Hắc Lan bắt đầu quá trình kiểm tra dò xét, lão già Trương Khôn tất nhiên phải đi theo, khai mở một vài nơi có pháp trận che đậy để cho hai người kiểm tra.
Hắc gia là gia tộc tu ma không tầm thường, Trương Khôn chỉ là tán tu, nếu Hắc gia không làm gì quá phận thì họ Trương tất nhiên không muốn đắc tội. Mà bản thân họ Trương thực lực cũng không tầm thường, đã được Tổ chi pháp tắc công nhận, nên tất nhiên Hắc Lỗi cũng không muốn xảy ra xung đột. Điều quan trọng hơn nữa là hai bên đang có mối làm ăn với nhau, nên dĩ hòa vi quý là tốt nhất.
Khôi lỗi Hắc Lâu khi tiến gần dãy sơn mạch này đã trở lại trạng thái thi thể, không còn giúp gì được cho hai trưởng lão Hắc gia nữa, giờ bọn họ chỉ còn cách tự tìm kiếm manh mối mà thôi. Bọn họ phát hiện không ít khí tức mờ nhạt của hung thủ còn lưu lại trong không khí, phảng phất bên trong địa bàn Trương Khôn lão ma, điều này khiến họ Trương trong lòng kinh hãi.
Có kẻ xâm nhập vào bên trong địa bàn của mình, vậy mà mình không biết, hơn nữa kẻ đó còn rất nguy hiểm, sao lão già Trương Khôn không e sợ cho được cơ chứ. Sau một hồi tìm kiếm, họ đã lần theo vết tích ra khỏi địa bàn của họ Trương, tiếp tục bay tới địa phương khác, Trương Khôn lão ma cũng đi theo hai người Hắc gia.
Lão già Hắc Lỗi là kẻ đã mời Trương Khôn lão ma đi theo, vừa giúp lão ma này giải oan cũng như giải mối nghi hoặc trong lòng hai người họ Hắc, vừa mượn lực của lão ta khiến đoàn người tăng thêm sức mạnh. Ba người một đường lần theo vết tích của hung thủ, dần bỏ xa địa bàn của Trương Khôn, đi tới lân cận một vùng hiểm địa.
Đột nhiên Trương Khôn lão ma như nhận được tin tức gì đó, thân thể giật thót, ánh mắt trở nên hốt hoảng, trông thấy biểu hiện này của lão ta khiến hai trưởng lão Hắc gia cực kỳ tò mò. Họ Trương không nói một lời nào với hai người, thân ảnh lập tức hóa thành luồng ma quang gào thét bay trở về địa bàn của mình, bộ dáng vội vã vô cùng.
Hai người họ Hắc biết có biến xảy ra, liền phi độn đuổi theo ngay phía sau luồng ma quang, qua nửa bữa cơm đã trở lại dãy sơn mạch nguy nga. Sau khi trở về khu vực động phủ của bản thân mình, thần sắc Trương Khôn lão ma cực kỳ khó coi, vừa phẫn nộ tức giận lại vừa muốn khóc.
Toàn bộ gia tài của lão đều đã bị lấy đi, những vật phẩm giá trị cao bày biện trong động phủ đều biến mất, dược điền trồng không ít linh dược giờ không còn bóng cây ngọn cỏ, những bí tịch cổ giấu trong thạch thất cũng không cánh mà bay.
“Không...” Lão già họ Trương gầm lên thê lương, vì khu vực nuôi dưỡng sủng thú của lão hiện giờ đã trống không, đầu ma thú cửu giai Tịch Ma Tước đã không còn, có đâu chỉ là vài mảng lông rụng cùng với chút máu loang lổ, khiến tim lão ma này như bị ai bóp nghẹn.
Đôi mắt lão ta đỏ ké đầy tia máu, quay phắt đầu nhìn tới hai thân ảnh đứng cách đó không xa, gằn giọng quát lên: “Là đám người Hắc gia các ngươi làm đúng không? Là vở kịch các ngươi tự biên tự diễn để lừa ta, dụ ta khai mở kết giới rồi rời xa địa bàn giúp các ngươi có cơ hội vơ vét của cải của ta!”
Lão già Hắc Lỗi giơ tay vội lên tiếng: “Trương huynh bình tĩnh lại đã, có gì thì từ từ giải quyết, chuyện này xảy ra khiến ta và tộc muội cũng không hề ngờ tới, chắc chắn do tên hung thủ đã sát hại Hắc Lâu tộc đệ gây ra.”
“Hừ, hung thủ chính là các ngươi chứ còn ai vào đây nữa! Lần trước gã Hắc Lâu ngỏ ý muốn mua lượng lớn lông vũ của Tước nhi nhà ta, nhưng ta đã không đồng ý, vì Tước nhi đang trong giai đoạn tích góp nội tình để tấn cấp Thập giai nên không thể nhổ lông, khi đó hắn ta đã cau mày khó chịu, không ngờ hôm nay các ngươi bày ra cái trò này để bắt lấy Tước nhi của ta!”
Sau tiếng quát ấy, là vô số ma hồn nhấc lên khí đào hải lãng đánh tới hai trưởng lão Hắc gia, thế công của Trương Khôn lão ma điên cuồng, như bão tát mưa sa táp liên tục tới hai kẻ phía trước. “Đồng bọn của các ngươi đâu mau kêu ra đây đánh với lão phu một thể đi, hôm nay cho dù toàn bộ Hắc gia có đến đây ta cũng sẽ quyết tử tới cùng, dám khi dễ lão ma ta!”
Không còn cách nào, Hắc Lỗi đành phải bộc phát toàn bộ sức mạnh chiến đấu với họ Trương đang mất lí trí, trận chiến giữa hai người khiến cả dãy sơn mạch như muốn sụp đổ, núi long đất lở, sóng cuộn biển gầm.
Phụ nhân Hắc Lan trốn từ xa quan chiến, chờ đợi thời khắc Trương Khôn lão ma sơ hở sẽ ra tay đánh lén. Thực lực của mụ chỉ tương đương gã Hắc Lâu, đối với những kẻ có thể vận dụng pháp tắc thì còn kém xa, không thể chính diện tham chiến được.
Cách đó tương đối xa, hai thân ảnh trẻ tuổi đang nhanh chóng phi hành trở về phúc địa Đại Hồng. Nhìn đầu Tịch Ma Tước trơ trọi lông trong linh thú châu, Dương Như Âm không khỏi thở dài tiếc nuối.
Nhưng trong thời khắc bắt lấy đầu ma thú cửu giai đỉnh phong này, hai người cũng không thể làm gì khác, chỉ có cách nhổ thật nhiều lông trên thân mới khiến loài chim này yếu đi, giúp họ dễ dàng đắc thủ hơn.
Nhìn tới bóng lưng tên nhân loại đang phi độn trước mặt, họ Dương không khỏi thầm than, vì đi theo hắn nàng đã có trải nghiệm mới lạ. Trước đây nàng luôn lao thẳng vào chiến đấu với kẻ khác, muốn đoạt vật gì của người ta cũng đều dùng nắm đấm chính diện đoạt lấy.
Nhưng hôm nay hành động theo kiểu đầu trộm đuôi cướp của tên nhân loại này, nàng đã thu về được rất nhiều đồ tốt mà không mất quá nhiều sức. Nghĩ rằng lúc này chủ nhân dãy sơn mạch đó, có khi đang điên cuồng ác chiến với trưởng lão của Hắc gia, như mấy con bò bị dắt mũi, khiến nàng càng thêm đề phòng độ xảo trá của nhân loại.
Thiếu nữ Dương Như Âm thầm nhủ trong lòng: "Từ giờ phải thật cẩn thận mỗi khi thi hành nhiệm vụ cùng với tên nhân loại này, nếu không sẽ có ngày ta bị hắn bán đi mà còn vui vẻ giúp hắn đếm tiền!"