Thương khung xanh thẳm, từng đám vân vụ trôi nổi bồng bềnh, phía dưới là đại dương bao la vô tận, giữa biển xanh mênh mông, có một hòn đảo nhỏ trơ trọi trước triều hải, như một điểm đen trên mặt giấy trắng.
Hàng mi cong mấp máy rồi nâng lên, hé mở ra đôi đồng tử, song nhãn kim sắc chợt co rút vì bất ngờ tiếp xúc với ánh nắng, dần dần vẻ thanh minh hiện lên. Hắn tức thì bật ngồi dậy, nguyên lực hộ thể được vận lên, thần thức phát tán cảnh giác xung quanh, sau đó mới có thời gian quan sát nơi này.
“Tựa hồ ta đang ở trên một hòn đảo giữa biển...” Diệt Chúng Sinh đứng dậy, miệng thì thào, hắn đã nhìn rõ bản thân đang ở nơi đâu, chính là trên một hòn đảo nhỏ chỉ rộng chừng một dặm. Tiếng lòng hắn hỏi: “Ma Quân, ta đã nằm đây bao lâu rồi?”
Thanh âm không chắc chắn của y đáp lời: “Ta không rõ lắm, ta cũng đồng dạng bị chấn động mà bất tỉnh như ngươi, hôm qua mới tỉnh dậy.”
Hắn nói thêm: “Nhưng chí ít cũng phải hơn một tuần rồi, vì lúc tiến vào khe hở không gian thì thương thế của ngươi khá nặng, trong trạng thái để cơ thể cùng mộc thuộc tính nguyên lực tự chữa trị, ít nhất cũng phải mất bảy ngày.”
Nghe vậy A Diệt mới định thần để kiểm tra thể nội, quả nhiên thương thế của hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn, chỉ còn ám thương là cần hắn phải tự vận khí điều trị mà thôi. Hắn lẩm bẩm: “Thương thế lành tới mức này thì chắc chắn ta đã ngất hơn một tuần rồi.”
Hắn liền bạo phát thần niệm, đồng thời bay lên trời cao tìm kiếm hướng vào bờ, nhưng kết quả thu được khiến hắn nhăn mặt, vì trong phạm vi 300 dặm hắn cảm ứng đến, chỉ có biển xanh vô tận. Hiện tại hắn phân vân không biết nên bay về hướng nào, nếu cứ chọn đại một phương hướng, chỉ sợ bay mãi không thấy lục địa.
eyJpdiI6IlNYamk5NHdRekN5VUYrSWh6emRYckE9PSIsInZhbHVlIjoiRlNPRURkcUdaNUJiaWppMm54NlY2eVZPZ2NnVTFzNVhGZWJwZVhPZVJjaGhqdzFNN295NXZTU3VnWExEWWU5UHBkUWNValpMWktUdUZGckRWU0xYb2NvcWZjRVlmazI0eXppWU1tWkN5Z2tnVDQyUEFENnZ1NklWbThBVlArYSsrcXRIZXlFdXBHa242T091MmNwWmM2Qmh6TW42bUlBYVkzVkVJM3NmZHcrRjM1ZEFuWlZvS1NHMFFtVERlUjNDdHRlWHdnWDc4NUJnT204QUU1eUw5Z2NmVFJWWmJSZmluTnlydmNnbFpsNjMxNVlnZ251ME1HTVVDR1ZDZTVCUVwvUW44clM5aFM3c2lqVHN6YkNabUppTUxrNFE4R2dPditidDhzTkRSbitaaUJGOExKN0tyYkZUZmtrVlJaSkpMN20ya3c2UEJBYVlQOStEcloyd2NDMVdaZDVJWXc5MTVqclhPN1FkSXdZMHJBZnFoeTE0MEUxRTZBcTdxNmdxZ1l0YXN2d1N3dmxIXC94MjZjXC9NeVMxS043WU5EXC9TOUJZY0dMYW4xaVdqU0pkMmNkVG1wUE1uQ0s2SHI2bElXRFI4QXJjVlNUdmtaY3JWNEpOVWtaRmRCV25qS1dwQzNMd3F5WHVTSmZOaVpaMTJDRHRMWmpFSWN3NUdcL1JXY1FwVVg2aGI5UEF0dURad0Nzb0lsbkJlMTFaU1pSOXQzMEkxUHZ5K24rN1FrdStYQjNWRzdaK2VROFpGWUg2WktnNUZYTEE4OFBUd2pJQ0JxRnRySzRsV0EwbjBcL0hzTGZMNFpMOTBwc0dXZ0ZPVCtnMmN1Nk9cL25ZSjYwN0IwWk5wK3VMbjNHQTRmcWZOdkVCSjQ4MXpQUDV6cXZEMHEzRis3cDMwZHNXMzdVcEJVekNLMkduUGpsSDFCK2Y1UkNhQnhWV2RiZ1lEVzFYODBXUkV5TE16SjVIU0hPTUo2QTBSQUlEZGhSVStnd1JVSmV1ZGJ1YjdIQ3RRZnZXZExPRTduVjFvWnZNajMxeXZneDZuUXNTTDhHNHVSTk92TTZCTTV4cmFrd09BcEpzM2pXeW95VTNhMUhNbnhPR3NjR2JYRWZ4UkVadTFFVmZaUXlNNnpLQXozZjA2MlNBOCtYbU0zQUd1WnY0bGdQeEVNYW84dDA2YXhFV29kUFpHaEdQRDZYVU1rOERhOXJZaDdadnRWM0F5YUVEOTBZZlwvdktKWHpCSTlETDBBT0NFYUxDa3UwbTZcL0Vtc0tKYUM2M3hBdWlyNzNkM3FFQlZNcUZPck1YQ05ueUZuZ2ZDZ0ROc3pEZHJSU1NHOXVMQ1dMeHBLd25XYzVsZzN6S2RFNzVyUXc4NUhoS01Vd0pMYTA3eXRTQ2dPWmYwUE1UUjh1VDdQUVNCZVlIcnA1OWR5NHZNbkNRc05jWUozTUxTVWIzcjJuVHFwUXlhWFpjcE5oSU5KeTZsdnhlVDM3QU9ucllrMFluenNBalRabDhLazNYMDJPc1c5dnZtdmRTMUhiQ3Bsc2RBXC9uNURrdUlSeTZqQzRRQ1wvWjFscUxTd0pCOGpna0kxT1dNeldVTUlQREprWis1clJmclFMTk9qbmJoVGpWZlhPTlBvcldyVTEzUHRJeFN0eTFBazBYSlBOR1M3V0hNOEx5TUVJaElrZWpxZjBDYlptWVwvdFIweEtmeW9FWTJzNmM3N1RIamU4R0hvdkl3TmdQZllYWnp0dDlkNDlJdEEyRUJGOXExc1pOcWt5eVYrQ2FBdlIrYWJ2Y2dVMmVOYUVEaXphZ21XVFpUXC8zU0NDTUZvaDBtRitBUXZSYmJMRjZJdDI3QnFuNkRDZjBGYlJYd3ZxZXZPSWJqbXZHSGpiR0VaMDl4ZlJxTFY5d1BMaU1GNHRSUGFXYU9ibTlvOVZxXC9vZWVpR1EyWXk4dkZSUmtzM0dhcFRzcEZzY2E5QWYrT0ZzUVVuWTNXczhHeWZ4MjFKU3hURTA0RFoyYVo5UzZ3Yys3WEpOMHByN2lEbUxOTFpVTW5DdGQ3SGhmNTRvSFFYcUdPUWdCOGZPcXdTWGpFeTUrTjd3enB6Q0ZkWnFoKytlQXlmYmdpTGJ0YURZQVZcL0RPSE9mVXRiaFA3UHR4R2o0S2oxSXdDOHNoVWxSZGZkK3FLaXVmZVZCcG9MTzZNeVZxZHFaaWdvYWwwaldRcVVzTmcyVTlNbHRqcXVTZUMxU3d0S3BXT3doTSsrRTVNMXZodmdzc3ExczVIeE5pVnIzWldwcE95QmhJSU4xZzRnYkNiVzZ4MzVUNEI3bU5sUXN4WkVBcVdpQVZSbWNqazJMK2tDdW9KYXIwem1IalwvMmxrVEE1SjFWNG0xXC9uT1Z4c2tMUlN3NmFnczA4OXNwZDhaK2V5ZEMzaDJHXC80WjRHUTBuRlRWYlFsamNwWVlRdGltNW9SVkF6Skc1ZEk3cnpUU2lMN3c3ZXVFV3lRd2VIN2dNcnZ2cU5ndVh5R0lyQmNLMkk2VkMwWTh5NHV1QlRkeHY5S29IcDlKQjVzbjFOdzNuRlRwZHNYWjRQNyt5bzVOWDc1clBMMjZoTE9ybldPRFFXZkUzRTh1R2pcL3VZYmYydWpmMWxON1VRNkhXUkRkQjFPXC95U0NkSFwvcUZrUTJpekp2cHlWRnNrdUpDVGgxQzlvUUg1Wk0rb1cxN2pCS3Vrd2tKTERVN1NoZHJMVUcxOFwvT2JFVmoyVmpHbXdHMG4xb2RkY0pTSTNQc1grSWd5NUJyWjJ3Sk1McnFaKzV2TzlISnVwQ1hxM2VmXC9QanM5V2Vod25LQkNwMDBGclNabDBKcTBXbnRBTk9uQkdBUTdFeUpFS0VnQmRJWHN4Rmx0ZVwvSDZubE1UU0JKMFNtbGxCcnF4QWtoT3U5NnBvQU1kbVRBSkpOckU2Y1cwbXpOWmttTHFRWXdkaXZBRm0wOGZ0Y3ROWVFvMXlsXC9ibFRUZGs0K2UrR0xDN1wveWx0bXpIU3RNTHdSVjcwQnVLaVlwUXV0MkRWVGdyOER0d2xlV1JlUEo3VFJONU9KbnU5UDNqR2NLVFN5Q09GaURzcmVOaTBPUUFTVjdXUnA0b1orSksrdGdVSWxGK2Z2U1NHZythXC9uUzVkdlU4TXZCNHRDZUg3S0xKekRYWG43OElyRCIsIm1hYyI6IjI0ZWQ2NGQ0OWExMTgxMmRiZjgzNTk0ZjBkYjlmYmRhYTgzNjZhZDU4MDdmYjFjYTU2NTZkN2QyMmUwNzM2YjYifQ==
eyJpdiI6IjZaYnlvbHl1RnhUc05TbWRKQVVNQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiWmpqUnZ2Tnl1aFwvVmNSbGp3S3l3RHRXcVpESlVTVkFvUHQ3QjhsVyswYnJ6UDFBZnJPeDVucGZHbCttVkFUaVF2ZTZYNUg0TmgxdW5xU3hRVlV3eTFMRjZBWGdWNzdKRXViY2kwNU1nRnM0PSIsIm1hYyI6IjAwYWJlNDQ3YjEwMTI0MmUxMDQyZjg1MzZhMTlhNDhiNTMzMjg0MGI1ZjVlM2ZhNGNlYTdjZTA3MjBjOWZjOTQifQ==
“Vật ẩn chứa lực lượng pháp tắc đều là những loại bảo vật khả ngộ bất khả cầu, nay thấy thứ này mà không thu lấy, chắc chắn ngươi sẽ bị trời phạt!” Ma Quân vội vàng thúc giục, muốn A Diệt lấy vật trước mặt về tay. Nghe vậy hắn liền nhíu mày nói: “Chẳng phải ngươi nói pháp tắc của khối cầu này là tử vong sao? Nhỡ ta chạm vào rồi lập tức lăn ra chết thì sao?”
Hắn không dám làm liều, độ hiểu biết về pháp tắc chi lực của hắn còn quá nông cạn, dù sao hắn mới số được hơn trăm năm thôi, đâu như đám cáo già đại viên mãn chí ít cũng ngoài 500 tuổi.
Ma Quân vẫn không ngừng dụ dỗ hắn tìm cách thu lấy khối hắc châu, A Diệt cũng không muốn bỏ qua bảo vật, nên thử dùng các biện pháp khác nhau để thu lấy.
Khôi cầu trôi nổi giữa không trung nhưng lại vô cùng chắc chắn, không thể cách không thu lấy, công kích cũng chẳng thể đánh bật đi nơi khác. Chưởng khống một hộp ngọc bay tới rồi đóng nắp lại, nhốt khối cầu bên trong, nhưng rồi cả hộp ngọc cũng không thể đem đi, như bị đóng đinh tại vị trí trung tâm tế đàn.
Không cam lòng, A Diệt liền xuất ra một đầu khôi lỗi hình người, ra lệnh cho nó đi tới cầm lấy khối cầu. Kết quả là chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, bàn tay khôi lỗi có thể nắm được hắc châu mà không bị tổn hại gì, nhưng cũng không thể lấy được hắc châu đi, như thể nó bị cố định tại vị trí khoảng không đó.
“Ta sẵn sàng thi triển Từ Chối Tử Vong rồi, ngươi hãy yên tâm mà hành sự đi, cố lên!” Thanh âm cổ vũ của Ma Quân vang lên trong đầu A Diệt, lúc này hắn đang hít một hơi thật sâu, sau nhiều biện pháp thất bại, hắn muốn thử tự tay cầm lấy khối hắc châu này, xem rốt cuộc có thu được nó vào giới chỉ hay không.
Đơn thủ giơ lên, chậm rãi chạm vào khối hắc châu, sau đó từng ngón tay nắm chặt lại, A Diệt vô cùng kinh ngạc khi hắn có thể lấy được khối cầu đi, rời nó ra khỏi vị trí cũ. Đôi mắt khó tin nhìn vật trong tay mình, hắn thì thào: “Sao lại có thể dễ dàng như thế?”
“Ầm!” Đột nhiên khối cầu bạo phát vô tận hắc khí, bao bọc hoàn toàn thân thể A Diệt lại, khiến hắn giật mình vội ném vật trong tay đi, nhưng thứ đó đã bám chặt vào huyết nhục giữa lòng bàn tay hắn.
Thân ảnh bị hắc ám bao bọc đang giãy giụa kịch liệt, hắn có thể cảm thấy rõ sinh cơ của bản thân đang bị vật bám tại tay hút lấy. Toàn bộ nguyên lực, ma lực, dư khí, cường độ nhục thể, thần niệm, sinh mệnh lực, đều đồng loạt đổ dồn lên vật khởi nguồn hắc ám, như một hố đen thôn phệ toàn bộ.
“Ma Quân!” Tiếng quát thất thanh vang lên, tên thanh niên đang gắng gượng giành giật lại sinh cơ của bản thân, không muốn để vật bám trên tay hút lấy toàn bộ.
Một vùng không gian tách biệt tại bên trong chiếc giáp hộ thủ Cang Tráo Luân, hắc khí đã xâm nhập rồi lan tràn toàn bộ nơi này, một sinh linh sống tại vùng không gian ấy đang cực kỳ hoảng sợ vì bị luồng khí bao vây tới, như muốn nuốt chửng cả y. Hiện tại tên này còn khó lo cho bản thân mình, chứ đừng nói là thi triển thần thông để hỗ trợ A Diệt, cả hai lập tức bị đẩy tới bờ vực sinh tử!
Nhờ hút được lượng lớn tu hành lực từ A Diệt và Ma Quân, khối cầu bám chặt trên da tay họ Diệt tức thì hóa hình, biến thành một cây lưỡi hái huyền thiết có đường cong uốn lượn hoàn hảo, như vũ khí của thần chết.
Đôi con ngươi A Diệt co rút, hắn không ngờ đây mới là hình thái thật của hắc chấu, nó lại là một cây lưỡi hái tử thần, tựa hồ là một món bảo cụ. Hắn gầm lên đau đớn, thanh âm của Ma Quân cũng vang lên trong đầu, tên đó đồng dạng đang hấp hối. Cả hai đang bị lưỡi hái điên cuồng hút lấy sinh mệnh lực, toàn bộ mọi loại khí cũng đều bị hút cạn.
Đầu lưỡi hái bốc lên luồng khí tức bạo ngược, hắc huyết khí phát tán khắp bốn phương tám hướng, như muốn gầm rống vang trời, nói rằng ta đã tái sinh. Cảm nhận được một luồng giao động khủng khϊếp trên tay mình, họ Diệt nghiến răng vung mạnh một cái, nhưng thân cây lưỡi hái vẫn dính chặt trong lòng bàn tay hắn.
Điều bất ngờ xảy ra, khi Diệt Chúng Sinh vung mạnh cánh tay, thì lưỡi hái đảo một vòng như vừa tung ra một trảm, lập tức một đạo đao quang hắc huyết phóng thích lên trời cao, tạo ra một vết cắt mỏng như cánh ve, rạch ngang thương khung.
“Roẹt!” Trước con mắt kinh hãi tột cùng của A Diệt, bầu trời đã bị chẻ đôi, không gian nứt vỡ, vết nứt không gian dài mấy trăm dặm, sau khi vỡ toác ra có thể trông thấy rõ ràng vùng không gian hư vô phía bên kia vết chém, khí tức hủy diệt ập xuống cả thế gian.
“Thứ sức mạnh kinh khủng khϊếp gì thế này?” Đối đồng tử nhìn tới thanh lưỡi hái trong tay với vẻ kinh khϊếp, nhưng hắn đã hoàn toàn vô lực, toàn bộ sinh mệnh lực của hắn đã bị thứ này cướp đi sạch, Ma Quân có lẽ cũng không khác gì hắn, cả hai cùng rơi xuống hố sâu tử vong.
Ngay khi đôi mắt tên thanh niên tuấn mỹ nhắm lại, khí tức đi tới hồi kết, cũng là lúc một vật đã ngủ yên trong giới chỉ của hắn suốt mấy chục năm qua xuất thế, tự động hiện thân ngoài ngoại giới!
Một đóa hồng liên được gấp từ giấy, phiêu phù ngay trước mặt A Diệt, tức thì tản mát ra một loại lực lượng nhu hòa, bao bọc toàn bộ cơ thể hắn lại. Luồng khí mang theo vô vàn sinh mệnh lực chảy khắp kinh mạch hắn, không đâu không tới, ngay cả không gian bên trong Cang Tráo Luân cũng không thoát khỏi, luồng khí bao phủ cả sinh linh bên trong đó.
Khoảnh khắc trước nơi đây còn có vô tận huyết khí bạo ngược, vậy mà giờ đây lại là mềm dịu ôn nhu, sinh cơ dồi dào. Thân thể tên thanh niên dần được nâng lên, sau đó bị bao bọc trong hư ảnh một đóa hồng liên to lớn, lơ lửng giữa tế đàn, bắt đầu lâm vào quá trình ngủ say chờ ngày tái khởi.
Trên hòn đảo này lại trở về trạng thái yên tĩnh như chưa có gì xảy ra, bầu không khí bình yên, sóng biển thi thoảng vỗ bờ, không có thêm một động tĩnh nào khác. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, chính là tại phía trên tế đàn nằm giữa trung tâm hòn đảo, không còn thấy khối hắc châu đâu cả, thay vào đó là một đóa hồng liên to lớn, thấp thoáng có bóng người bên trong.
Trong sơn động u tĩnh nằm giữa vùng man hoang nào đó tại mảnh đất Phần Quốc, một thân ảnh toàn thân chùm áo bào, nhưng vẫn lộ ra những đường cong hấp dẫn, lặng lẽ ngồi dậy. Người này như cảm ứng được gì đó, bờ môi căng mọng khẽ cong lên, lộ ra sắc xuân xinh đẹp.
“Đóa liên giấy đó đã được thôi động, chứng tỏ Diệt tiểu gia hỏa vừa rồi đã cận kề tử vong!” Tự nhẩm một câu, nàng lại nhẹ nhàng nằm xuống, thoải mái ngủ trên bề mặt tảng cự thạch gồ ghề, thâm tâm thanh thản thì thào: “Phá Thiên, coi như ta đã trả hết nợ cho ngươi rồi.”