Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 4841 Chết cũng không tiếc
Phái hệ Lục Ly quá mạnh, tuy Lục Ly không hứng thú đi tranh lợi. Nhưng mấy năm nay cường giả phe hắn lại tranh rất lợi hại, trong mấy chục năm hắn bị nhốt ở Băng Hà Cốc, phái hệ hắn đã ngấm ngầm đoạt tới rất nhiều lợi ích. Khay Tử Thần chỉ lớn chừng đó, phe bọn hắn nắm lợi ích càng nhiều, lợi ích còn lại cho các phe phái khác tự nhiên sẽ ít đi. Hiện tại Tử Thần dần đi vào ổn định, nói không chừng sẽ có cự đầu trong cơn xung động ra tay ám sát hắn. Người bên cạnh đột nhiên ám toán, Lục Ly chắc chắn không cách nào tránh thoát, đến lúc đó chết như thế nào đều không biết. Dù không bị ám toán, chỉ cần các hệ phái khác liên hợp lại, lập tức sẽ diễn biến thành nội đấu. Bởi thế nhìn từ bên ngoài có vẻ Lục Ly rất phong quang, nhưng thực ra hắn như đang hành tẩu trên băng mỏng, căn cơ Lục gia Lục Minh thực sự quá yếu, không chịu được giày vò. Hắn không thể để cho các cự đầu hay cường giả phe phái khác nắm được đằng chuôi, hắn không thể phạm sai lầm, không thể đi sai dù chỉ một bước. Lần này nếu không xử lý ổn thỏa chuyện Lục An, vậy liền sẽ chôn xuống nguồn cơn họa loạn. Giết một mình Lục An, nhưng có thể khiến cho càng nhiều võ giả Lục Minh được tồn tại, Lục Ly cho rằng đáng giá. Đương nhiên, việc này quả thực cũng chạm đến giới hạn của hắn, trong lòng hắn Lục An đã không còn là Lục An, mà là cầm thú, con trai hắn mà như vậy thì giết cũng không tiếc. Mấy người Khương Khinh Linh ở Lục phủ, nghe được tin này lập tức hai mắt tối sầm, thiếu chút ngất đi. Bạch Hạ Sương cuống lên, vội vàng định bay tới Hình Phạt Đường, Lục Linh khí thế chợt thịnh, trực tiếp trấn áp Bạch Hạ Sương, quát lạnh nói: - Sương nhi, ngươi muốn làm gì? Thu Tuyết, trông chừng nàng, chuyện đã thế này còn đi làm càn, Lục An sẽ chết càng nhanh. Khương Khinh Linh triệt để hoảng loạn, nhìn sang Lục Linh nói: - Tỷ, chỉ có ngài mới có thể cứu Lục An, van cầu ngài đi khuyên nhủ Lục Ly. - Ai đi khuyên đều vô dụng! Lục Linh khoát tay, hạ lệnh mở ra Thần Văn đại trận, đồng thời nhìn sang Lục Nhân Hoàng nói: - Phụ thân, giờ này khắc này, ai cũng không thể ra ngoài. Không thể để cho đệ đệ khó xử, càng không thể ảnh hưởng tới uy nghiêm của đệ đệ. Lục An tự gieo gió gặt bão, việc này ai cũng đừng quản, chuyện đệ đệ đã quyết, dù là ai cũng không cách nào sửa đổi. - Ai... Hai chân Khương Khinh Linh mềm nhũn, triệt để ngất đi. Kỳ thật trong lòng nàng rất rõ ràng, tính cách Lục Ly vô cùng quật cường, chủ ý hắn đã quyết, vậy liền ai cũng không khuyên được. Bạch Hạ Sương ô ô khóc lên, Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, Trì Hi Nhi cũng lệ rơi đầy mặt. Mấy người Doãn Thanh Ti Tượng Linh Lung Kỳ Đinh Đông đều không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi bên ôn tồn an ủi. - Ai, hỗn trướng kia đúng là đáng tội, thôi, thôi! Lục Chính Dương chống quải trượng, trùng trùng gõ xuống đất, quay người đi về trong viện. Cao tầng còn lại của Lục Minh cũng đều không biết nên nói gì cho phải. Bọn hắn chỉ cảm thấy Lục Ly có phải hơi thái quá? Người không phải là Thánh Hiền, ai mà không phạm lỗi? Trước kia Lục An cũng đâu phạm phải tội lớn gì, lần đầu phạm phải sai lớn, phạt nặng liền thôi, cần gì phải giết? Chẳng lẽ không giết Lục An, cao tầng khác của Tử Thần còn dám nói gì? - Mọi người an tâm đợi ở Lục phủ, không ai được phép ra ngoài. Chuyện này đệ đệ xử lý rất đúng, các ngươi suy nghĩ quá nông cạn, đệ đệ làm thế là vì nghĩ cho toàn bộ Lục Minh chúng ta... Lục Linh lại phần nào hiểu được dụng tâm của Lục Ly, trong lòng nàng cũng rất đau xót, Lục An là nàng nhìn vào lớn lên, giờ lại phải tận mắt thấy hắn bị Lục Ly giết chết. Cha giết con, đây không phải thanh danh tốt đẹp gì, không chừng sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới Lục Ly, đợi khi tuổi già Lục Ly có thể sẽ lương tâm bất an, nảy sinh tâm ma. - Lục Ly! Lúc này, chợt có tiếng truyền âm vang lên trong tai Lục Ly, là giọng Dực Hoàng, Dực Hoàng nói: - Con trẻ mà, luôn sẽ có lúc phạm sai. Nể mặt ta, đừng làm quá việc này, ba người còn lại đều giết, riêng Lục An nhốt vào tử tù, trước giam lại vạn năm rồi tính, cho hắn một cơ hội... - Lục Ly... Mạc Hoàng cũng truyền âm nói: - Chúng ta đều biết trong lòng ngươi khổ sở, ngươi một lòng muốn bảo vệ thiết luật Tử Thần, mấy tên khốn kiếp này lại một mực làm trái. Ai, chẳng qua ngươi cũng có thể nghĩ thế này, bất kỳ thế lực nào trên con đường trưởng thành đều sẽ có một ít khúc chiết, đều sẽ phạm một ít sai lầm, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, vậy liền không có ải nào không qua được. Theo ta thấy việc này dừng lại ở đây được rồi.... Để ta tới tiếp thủ. Cam đoan hậu sự đều được xử lý gọn gàng, không ai dám đi ra nói nửa câu nhàn thoại. Đám cự đầu Lê Hoàng Vũ Hoàng cũng dồn dập truyền âm, không phải cầu tình cho ba tên công tử kia, ngược lại trăm miệng một lời muốn giết ba tên công tử, lại đều muốn giữ mạng cho Lục An. Lục Ly lại không đáp lời, đợi cự đầu cuối cùng truyền âm xong, Lục Ly khoát tay, cúi nhìn Lục An nói: - Lục An, ngươi còn lời gì muốn nói không? Nghe được lời này của Lục Ly, thân hình Lục An run rẩy càng thêm kịch liệt, hắn ngẩng đầu lên, nét mặt có chút dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, miệng môi mấp máy, mãi lúc sau mới nói: - Lục An không lời nào để nói, cam nguyện chịu chết, chỉ có một điều thỉnh cầu. Lục Ly mặt không biểu tình nói: - Nói đi! Lục An từ từ đứng thẳng dậy, song vẫn quỳ dưới đất, thần sắc ngược lại càng thêm bình tĩnh, thân hình cũng không còn run rẩy nữa. Hắn chắp tay nói: - Hài nhi muốn phụ thân tự mình hành hình, có thể ra đi dưới tay phụ thân, hài nhi chết cũng không tiếc. … Hoa! Toàn thành rộ lên từng hồi tiếng xôn xao, cha giết con vốn là kỳ văn, giờ con trai lại muốn phụ thân tự mình động thủ? Vậy lại càng chưa từng nghe qua. Lúc này, bầu không khí trong thành bỗng chốc trở nên đè nén dị thường, tinh thần vô số võ giả bị kéo căng như dây đàn, sợ Lục Ly trong cơn phẫn nộ sẽ trút giận, vô số võ giả đều phải cùng theo tao ương.
Chương 4842 Ta chuộc thay ngươi
- Ha ha! Lục Ly bật cười, tiếng cười vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức khiến mấy vị tiểu thư trong Hình Phạt Đường đều khẽ run lên. Lục Ly mặt không đổi sắc nhìn Lục An nói: - Nghiệt tử, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi? - Không! Lục An ngửa đầu nhìn Lục Ly, ánh mắt kiên nghị, như là một đứa trẻ quật cường, bình tĩnh nói: - Từ lúc ta ra đời, phụ thân cơ bản không quản ta, cũng không đánh ta. Giờ ta phải chết, có thể chết dưới tay phụ thân, cũng tính tròn một phần tâm nguyện của Lục An. Động thủ đi, phụ thân, ta không trách ngươi, ta đúng là tội không thể tha, cần nên chịu chết! Dứt lời, Lục An nhắm mắt lại, ngửa đầu, nét mặt bình tĩnh chờ đợi. Bộ dạng này của hắn không giống cố giả vờ đi ra, ngược lại tựa hồ thật khát vọng được chết dưới tay Lục Ly. - Ách... Lục Ly hơi ngớ, nếu Lục An giảo biện, hoặc là khóc ròng cầu xin, thậm chí cuồng loạn mắng chửi, hắn đều sẽ không có nửa điểm mềm lòng. Nhưng giờ Lục An lại cam nguyện chịu chết, hơn nữa còn nói thế, khiến Lục Ly khó chịu không thôi. - Không quản qua ta? Tâm nguyện? Không trách ngươi? Mấy lời này đâm cho trái tim Lục Ly đau nhói, Lục Ly tử tế nhớ lại, từ nhỏ đến lớn hắn quả thực không quản Lục An, cũng không mắng qua, càng đừng nói tới đánh qua. Hắn có thể nghe ra được oán niệm sâu nặng từ trong lời Lục An, Lục An oán hận hắn chưa bao giờ thực sự coi hắn là con trai mình cả. Trên thực tế, đối với đứa con nuôi này Lục Ly đích thật không quá để tâm, hắn luôn tưởng rằng thân thể mình không có vấn đề, hắn hoàn toàn có thể sinh hạ hậu đại. Bởi thế ngay cả khi đã thu dưỡng Lục An, hắn lại chưa từng thật sự đối đãi với Lục An như con trai mình, chẳng qua chỉ muốn cho mấy người Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương có một tia an ủi, thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ của các nàng mà thôi. Hắn tự hỏi lòng, từ đầu đến cuối trong lòng hắn chưa từng tiếp nhận đứa con trai Lục An này, trên thực tế địa vị Lục An trong lòng hắn không khác những con cháu khác là mấy. Hắn không cho được Lục An bất kỳ tình thương của người cha nào, cũng không tận hết trách nhiệm của một phụ thân. Đứng từ góc độ Lục An, từ nhỏ hắn liền được giáo dục rằng mình có một người phụ thân vô cùng vĩ đại, một người phụ thân vô cùng lợi hại. Nhưng người phụ thân này lại có vẻ không thương yêu hắn? Có hay không có phụ thân đều chẳng có gì khác biệt. Lục Ly trầm mặc không nói, Lục An đợi giây lát, phát hiện Lục Ly không động thủ, hắn mở mắt nói: - Sao thế? Phụ thân không hạ thủ được? Hay là cảm thấy giết ta bẩn tay ngươi? Vậy để ta tự sát? Ông! Trong tay Lục An hiện ra một thanh chủy thủ, chủy thủ này toàn thân sáng bóng, trên đó lấp lánh Thần Văn, vừa nhìn liền biết là bảo vật đỉnh cấp, chém sắt như chém bùn. Hắn giơ chủy thủ lên ngang cổ, cười nhìn Lục Ly nói: - Phụ thân, ngài hạ lệnh đi, chỉ cần ngài nói một câu, đầu Lục An lập tức rơi xuống đất. Kể ra, sống trên thế giới này cũng chẳng nghĩa lý gì, có thể chết trước mặt ngài, ta cảm thấy... đáng giá. Lục Ly vẫn mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Lục An, Lục An cũng không cam yếu thế nhìn ngược lại hắn. Một đôi phụ tử, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như hai con sư tử gườm nhau. Cứ thế suốt một nén hương, cuối cùng Lục Ly là người mở miệng, hắn nói: - Lục An, ngươi rất hận ta? Tục ngữ nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Lục Ly thân là cự đầu, tự nhiên càng phải thương tiếc thanh danh, lúc này vô số con dân trong thành chính đang dõi theo bên đây, Lục Ly tiếp tục nói đến chủ đề này, vậy chẳng phải tự lộ việc xấu trong nhà? Chẳng qua Lục Ly làm người bằng phẳng, hắn cho rằng với địa vị hiện tại trong Tử Thần, sẽ không bởi vì chút chuyện này mà dao động. - Hận? Ánh mắt Lục An thoáng hiện vẻ mê mang, sau đó lắc đầu nói: - Ta không hận ngươi, ngươi là phụ thân ta, cũng là kiêu ngạo của gia tộc, là anh hùng Cửu Giới, cứu thế chủ Thần Giới, là nhân vật truyền kỳ tại Nhị trọng thiên, là chủ tể Tam trọng thiên, giờ còn là cự đầu Tử Thần. - Ở trong lòng ta, ngài là siêu anh hùng, ngài đã hi sinh cho chúng ta rất nhiều, ta tôn kính ngài, cũng sùng bái ngài. Ta không phải con trai ruột của ngài, ngài không thích ta, không thương yêu ta, chưa từng quản ta, những điều này thực ra ta điều hiểu được. Nhưng có một điều ta rất muốn hỏi ngài, đó chính là nếu ngài đã không muốn đứa con trai này, năm đó tại sao còn muốn nhận ta làm con thừa tự? Ngươi có biết ta gánh lấy thân phận con trai ngài, bao năm qua phải sống vất vả, đè nén, thống khổ tới cỡ nào không? - Vất vả, đè nén, thống khổ? Lục Ly lần nữa cả kinh, trên mặt không giấu được vẻ nghi hoặc. - Ha ha ha! Thấy thần tình đó của Lục Ly, Lục An đột nhiên cười to, mãi lúc sau mới nói tiếp được: - Nhìn đi, phụ thân, ngài chẳng hề quan tâm ta. Thậm chí nhiều khi ngươi đều quên mất có đứa con trai này. Ta gánh lấy thân phận hiển hách là con trai ngươi, lại chẳng dám làm gì, trừ tu luyện liền là tu luyện, bởi vì ta sợ ra ngoài chọc phiền toái cho ngươi, bại hoại thanh danh của ngươi. - Ta thiên tư kém cỏi, điểm này chắc ngài cũng không rõ ràng? Ta không muốn bị người nói con trai Lục Ly là một tên phế vật, bởi thế ta phải nỗ lực gấp trăm lần người bình thường. Nhưng dù là thế, ta vẫn chỉ một đứa phế vật, đến cả Lục Kiếp đều không đột phá nổi. Ta không có cuộc sống riêng, không có tự do, thậm chí không có tên, ta chỉ có một thân phận, đó chính là con của ngài. Thân phận này quá nặng nhọc, quá mệt mỏi, ta gánh không nổi. - Đáng cười nhất chính là, ngài còn chẳng thèm để ý tới đứa con trai này, ở trong mắt ngài ta chẳng phải là gì cả. Ngài không quan tâm tới ta, ta lại phải gánh lấy thân phận con trai ngài, ta phải làm đủ mọi cách khiến ngài được nở mày nở mặt, nhưng ta cái gì cũng không làm được. Ta chiến lực thấp, các loại năng lực cũng thấp, ta chỉ là một tên phế vật. Khăng khăng lại là con trai ngài, ta không thể làm phế vật. Ngươi có biết bao năm nay ta sống khổ thế nào không? Ngài có từng lúc nào thực sự quan tâm xem ta tu luyện thế nào?
Chương 4843 Cứ quyết định vậy đi
- Nếu năm đó ngài không nhận ta làm con thừa tự, ta nghĩ cuộc đời mình sẽ khác, dù chỉ là một tên phế vật, nhưng ít nhất ta có thể làm thiếu gia hoàn khố. Đáng tiếc, thân là con trai ngài, đến cả thiếu gia hoàn khố ta đều không thể làm. Mấy chục năm trước, ngài một mực bặt vô âm tín, trọn cả Lục Minh đều phải gánh chịu áp lực rất lớn. Áp lực lên ta lại càng lớn, sau khi ngài truyền tin nói sẽ trở về, ta không chịu được nữa. Ta không muốn tiếp tục mệt mỏi như thế nữa, ta không muốn tiếp tục giả vờ, ta cũng không muốn sống... - Vốn ta định len lén tự sát, nhưng đến sau nghĩ lại thì không cam tâm. Ta phải làm gì đó mới được, ta phải để ngài nhìn thẳng vào ta, ta phải khiến ngài quản ta một lần. Thế là ta phạm trọng tội, ta tùy ý làm xằng một lần.... Giờ ta có chút hối hận, những tiểu thư kia không làm gì sai, lại gặp phải tai bay vạ gió, chúng ta hủy đi cuộc đời các nàng. Chúng ta còn diệt hai tiểu gia tộc, giết rất nhiều người vô tội. Ta tội không thể xá, ta cam tâm tình nguyện chịu chết. - Phụ thân, ta thật không trách ngài, chỉ trách mạng ta không tốt, ta làm ngài mất mặt, ta làm ra chuyện không bằng cầm thú, ta đúng là tội đáng chết vạn lần. Phụ thân, hài nhi đi, kiếp sau sẽ tận hiếu với ngài. Nói xong Lục An nhắm mắt lại, vung mạnh chủy thủ trong tay, hung hăng cắt hướng cổ mình, chỉ là chủy thủ vừa mới xát qua làn da, đột nhiên hắn cảm thấy một cánh tay có lực nắm lấy chủy thủ, hắn không cách nào cắt tiếp được. Hắn mở mắt, thấy được ánh mắt áy náy của Lục Ly, trong lòng hắn khẽ động, nghẹn ngào nói: - Phụ thân, hài nhi sai rồi, trước kia ngài nói qua, nam tử hán đại trượng phu đã làm sai chuyện, liền phải dũng cảm gánh trách nhiệm, ngài để hài nhi lấy cái chết tạ tội đi! Tay Lục Ly khẽ động, chủy thủ bị hắn nắm chặt trong tay, hắn trầm giọng nói: - Ngươi thật sự làm sai rồi, nhưng ta cũng sai! Tội này ta chuộc thay ngươi! … Một phen lời phát ra từ phế phủ của Lục An khiến trong lòng Lục Ly xúc động rất sâu. Chính như vừa nãy từng nói, nếu Lục An khóc rống cầu khẩn, thậm chí chửi bới, hắn đều sẽ không mềm lòng, khăng khăng Lục An lại thật lòng muốn chết. Quan trọng hơn cả chính là, sở dĩ hắn phạm sai, đa phần nguyên nhân là bởi vì thân phận con trai Lục Ly của hắn. Phải gánh chịu áp lực quá lớn, sống cuộc sống khổ sở gấp trăm lần công tử bình thường, khăng khăng lại vẫn cứ không được đến Lục Ly thừa nhận, hắn quá mệt mỏi, quá thống khổ, sống mà không bằng chết. Thế nên... hắn sa đọa, hắn muốn phóng túng một lần, muốn cho Lục Ly nhìn thẳng mình một lần, dù có phải để Lục Ly tự tay giết chết, vậy cũng tính là thỏa mãn tâm nguyện. Lúc này Lục Ly rất áy náy, đúng như Lục An nói, nếu đã không nhận đứa con trai này, năm đó vì sao còn muốn thu dưỡng hắn? Hắn là con trai Lục Hồng Ngư, cuộc sống sẽ càng dễ dàng, càng thoải mái. Làm cháu trai Lục Ly rõ ràng sẽ sung sướng hơn nhiều so với làm con trai Lục Ly. Có lẽ bởi vì cha mẹ ruột nên tư chất Lục An rất kém cỏi, vợ chồng Lục Hồng Ngư đến nay vẫn ở nhân gian, chiến lực cũng chỉ là Nhị Kiếp Tam Kiếp, hơn nữa đời này đoán chừng chỉ dừng lại ở đó. Lục An có thể đạt tới Ngũ Kiếp đỉnh phong đã là kết quả của liều mạng tu luyện, cộng với hao phí vô số thiên tài địa bảo. Vô số tinh anh Trung Vương Giới được đưa tới đây, những đứa trẻ kia đều thiên tư phi phàm, được Lục Minh bồi dưỡng một đoạn thời gian, tốc độ tu luyện cực nhanh, đã có mấy ngàn người đột phá Lục Kiếp. Lục An thân là thiếu chủ Lục Minh, lại chỉ dừng ở Ngũ Kiếp đỉnh phong, ngươi nói xem hắn làm sao có thể ngẩng cao đầu cho được? Trên thân mang theo hào quang chói mắt, có khi là vinh quang, nhưng có khi lại là một loại gánh vác. Lục Ly có thể hiểu được thống khổ mà bao năm qua Lục An phải chịu, cũng chính bởi thế mà trong lòng hắn mới có cảm giác tội lỗi sâu nặng. Nói cho cùng Lục An phạm sai, phần lớn rất lớn lại đến từ hắn, về bản chất Lục An là tốt, không phải hạng người tội ác tày trời, càng không phải nhập ma, chỉ là áp lực quá lớn không chỗ phóng thích mới phạm vào hồ đồ, mới đi cực đoan, một lòng tìm đến cái chết. Hành động của Lục Ly khiến toàn trường kinh hãi, vô số võ giả trong thành ngẩn ngơ. Lục Ly muốn thay Lục An chuộc tội? Hắn muốn chuộc kiểu gì, chẳng lẽ đi chết thay cho Lục An? Nghĩ đến đây, nguyên một đám cao tầng Tử Thần đều hốt hoảng, Dực Hoàng Vũ Hoàng và Mạc Hoàng càng là trực tiếp bay tới, khẩn trương đứng ở bên người Lục Ly. - Lục Ly, đừng làm chuyện ngốc! - Lục Ly, bình tĩnh! Lục Linh và Lục Nhân Hoàng lập tức truyền âm tới, Lục Linh cũng bay thẳng đi qua, sợ Lục Ly đi chết thay cho Lục An. Rất nhiều trưởng lão thuộc phe Lục gia cũng bay qua, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Ly. Mạc Hoàng vỗ vỗ vai Lục Ly nói: - Lục Ly, hài tử biết sai, vậy chính là chuyện tốt. Chuyện đã xảy ra rồi, vô luận thế nào đều không thể vãn hồi. Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách bù đắp, hai gia tộc bị diệt kia còn có rất nhiều người sống sót, chúng ta có thể trọng điểm nâng đỡ bọn hắn, để bọn hắn càng thêm cường đại hơn trước, thậm chí ban cho bọn hắn một phiến địa bàn, sau này sẽ có không gian phát triển càng lớn. Mấy vị tiểu thư bị xâm hại này, chúng ta cũng có thể bồi thường cho gia tộc bọn họ. - Bồi thường? Lục Ly cười khổ nói: - Những tiểu thư kia đều bị đám súc sinh bọn hắn hủy hoại, không ít người vô tội đã phải chết, bọn họ có thể khởi tử hồi sinh được ư? Bồi thường? Bồi thường liền có thể bù đắp? Đó đều là con dân của Tử Thần chúng ta, chúng ta ức hiếp bọn họ như thế, sau này còn ai sẽ đi theo chúng ta? Lời này của Lục Ly khiến trong lòng chúng nhân không khỏi trầm xuống, Dực Hoàng vội vàng nói: - Lục Ly, ngươi đừng quá tự trách chính mình, nếu ngươi phải muốn trừng phạt chính mình, như vậy chúng ta cũng có tội giám quản bất lực, chúng ta cùng gánh trách nhiệm với ngươi. - Không sai!
Chương 4844 Cứ quyết định vậy đi (2)
Vũ Hoàng gật đầu nói: - Gần đây Hình Phạt Đường Tình Báo Đường đều do ta quản, việc này ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, Lục Ly, nếu ngươi nhất định phải muốn trừng phạt, vậy liền trừng phạt luôn cả ta. Mạc Hoàng Dực Hoàng Vũ Hoàng nhúng tay vào khiến Lục Ly không khỏi nghẹn lời, hắn khoát tay nói: - Các ngươi không cần nhiều lời, việc này ta sẽ tự thân xử lý. Ba người còn lại thế nào ta không quả, con trai ta phạm sai, chính ta tới gánh trách nhiệm. Hắn quét mắt nhìn sang Lục An nói: - Ngươi giết bao nhiêu người? Trong mắt Lục An chớp qua một tia hoảng loạn, dưới cái nhìn nghiêm lệ của Lục Ly, hắn khúm núm nói: - Hơn một trăm, chừng trên dưới một trăm ba mươi người. - Vậy tính là một trăm năm mươi nhân mạng đi! Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói: - Lục An, ngươi vẫn không thể sống được, chẳng qua sau khi ngươi chết, ta sẽ giữ lại linh hồn ngươi, giúp ngươi tái tạo nhục thân, để ngươi sống thêm lần nữa. Tội lỗi còn lại của ngươi, ta giúp ngươi chuộc, ta cắt một trăm năm mươi miếng thịt, tính là chuộc lỗi với những oan hồn đã chết. Chuyện bồi thường sẽ tính sau, chư vị khổ chủ, xử phạt như thế liệu đã khiến chư vị mãn ý? - Cái này... Toàn trường ngơ ngác, Lục Ly vẫn sẽ giết Lục An, chỉ là giữ lại linh hồn, vậy liền không tính triệt để chết đi. Tái tạo nhục thân, dù đối với tu luyện sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng bản thân Lục An vốn cảnh giới đã không cao, tiền đồ cũng không lớn. Ngược lại tái tạo nhục thân, dùng chính là thiên tài địa bảo, không chừng có thể khiến thực lực hắn tiến thêm một bước. Xử trí Lục An như thế không ai nói được gì, nhưng Lục Ly muốn cắt thịt, vậy lại khiến rất nhiều người động dung. Lục Ly vì Tử Thần mà đã trả ra bao nhiêu? Nếu không nhờ Lục Ly, Tử Thần sớm đã diệt, càng đừng nói tới có được địa vị như bây giờ. Thân là lão đại Tử Thần, lại bởi vì chút chuyện nhỏ mà cắt đi thịt của mình, vậy có phải hơi quá rồi không? Ở trong mắt cao tầng, chút chuyện này đâu tính đại sự gì? Lấy thực lực Lục Ly mà luận, đừng nói cắt hơn một trăm miếng thịt, dù có róc hết thịt toàn thân cũng không sao, cùng lắm là đau đớn chút thôi, trị liệu một phen liền có thể hoàn toàn khôi phục như thường. Vấn đề ở chỗ, Lục Ly có thân phận địa vị thế nào? Lục Ly chính là đại biểu cho mặt mũi Tử Thần, đại biểu cho tôn nghiêm Tử Thần. Công khai cắt thịt ngay trước mặt chúng nhân, uy nghi của cự đầu Tử Thần biết để vào đâu? Mặt mũi cự đầu Tử Thần biết để vào đâu? Chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh Lục Ly. - Không thể! Những người khác còn chưa lên tiếng, Lục An đã biến sắc, kinh hãi nói: - Phụ thân, không thể, thân thể ngàn vàng của ngài sao có thể bị lăng nhục vậy được? Chuyện lần này là hài nhi phạm sai, làm sao có thể để ngài chịu tội? Một trăm năm mươi đao này để hài nhi chịu, cắt xong rồi hài nhi lại đi chết là được. Phụ thân, xem như hài nhi van xin ngài, van xin ngài! Nói xong, Lục An không ngừng dập đầu với Lục Ly, nước mắt không ngừng chảy xuôi, trên mặt hiện đầy vẻ sám hối. - Câm mồm! Lục Ly quát lạnh một tiếng, thanh sắc câu lệ, Lục An không dám nói thêm gì nữa. Lục Ly lại đảo mắt nhìn sang đại biểu những gia tộc kia, đám đại biểu nào dám nói gì, ai nấy đều kinh hãi quỳ rạp trên đất, để cự đầu Tử Thần cắt thịt bồi tội, bọn hắn làm sao dám nhận? - Thế nào? Thấy những khổ chủ này một mực không lên tiếng, Lục Ly nhíu mày hỏi: - Có phải ngại ít? Hay là lại thêm gấp mười? Một ngàn năm trăm miếng... - Đồng ý hắn, một trăm năm mươi miếng! Dực Hoàng thấy cảnh này, vội vàng len lén truyền âm cho mấy khổ chủ kia, một tên Tộc Vương tiểu gia tộc kịp phản ứng, lập tức đứng ra nói: - Không dám, không dám, một trăm năm mươi miếng là đủ, là đủ rồi! Tộc trưởng và trưởng lão mấy gia tộc còn lại dồn dập gật đầu, biểu thị đồng ý. Thực ra bọn hắn rất muốn nói hoàn toàn không cần, Lục Ly càng như vậy, bọn hắn lại càng sợ hãi? - Được rồi! Cứ quyết định vậy đi! Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó chủy thủ trong tay chớp động lam quang, từng miếng thịt trên cánh tay rớt xuống, máu tươi bắn tung tóe, khiến người nhìn mà kinh hãi. … Giơ tay chém xuống, tay Lục Ly không ngừng vung lên, từng miếng thịt không ngừng rớt xuống, Vũ Hoàng Dực Hoàng Mạc Hoàng nhìn mà đều có chút không đành lòng, ai nấy đều ngoảnh mặt đi. Mấy tiểu thư và tộc trưởng trưởng lão các tiểu gia tộc kia càng là bị dọa cho kinh hãi, toàn thân không ngừng run rẩy. Đối với những tiểu gia tộc mày mà nói, trưởng lão Tử Thần chính là đại nhân vật lớn bằng trời, Thái Thượng trưởng lão càng là chỉ có thể ngưỡng vọng, cự đầu càng là tồn tại trong truyền thuyết. Bây giờ, cự đầu mạnh nhất trong Tử Thần, lại bởi vì tiểu thư nhà bọn hắn bị lăng nhục mà làm ra hành động cắt thịt bồi tội. Quan trọng hơn là hắn còn muốn định tội chết con trai mình, mặc dù giữ lại linh hồn, nhưng đấy cũng là trừng phạt vô cùng nghiêm trọng. Lúc này, những Tộc Vương trưởng lão tiểu gia tộc kia không cảm thấy thoải mái, cũng không thống khoái khi được báo thù rửa hận, có chẳng chỉ là sợ hãi và kinh hoảng. Bọn hắn không sợ Lục Ly trả thù, mà là sợ thủ hạ Lục Ly, hoặc nói cách khác, bọn họ sợ cường giả Lục Minh. Các ngươi khiến lão đại chúng ta cắt thịt, ta liền khiến toàn tộc các ngươi chết không chỗ chôn. Một tên tộc trưởng rất thông minh, vội vàng bò tới, ôm lấy chân Lục Ly nói: - Đủ rồi, đủ rồi, Lục Hoàng, ngài đừng cắt nữa. Ngài có phần tâm như thế là được rồi, ngài mà tiếp tục cắt nữa, chúng ta chỉ còn nước lấy cái chết tạ tội. - Đúng vậy, đúng vậy! Mấy trưởng lão còn lại đều kinh hoảng dập đầu với Lục Ly: - Lục Hoàng, chúng ta cảm tạ ngài đã giương cao chính nghĩa. Ngài là người tốt, ngài làm vậy là đủ rồi, chúng ta vô cùng mãn ý, đừng cắt nữa, bằng không chúng ta đành phải chết ở đây. - Phụ thân! Lục An lệ rơi đầy mặt, trong tay cũng hiện ra chủy thủ, nói: - Nhi tử phạm sai, tội này ngài cứ để nhi tử gánh, ngài cứ tiếp tục như thế, nhi tử đành phải tự bạo linh hồn tạ tội!
Chương 4845 Hạ màn
Lúc này Lục Ly đã cắt mấy chục miếng thịt, một cánh tay gần như không còn chỗ nào lành lặn, hắn nhìn tên tộc trưởng tiểu gia tộc đang không ngừng dập đầu trước mắt, lại nhìn Lục An lệ rơi đầy mặt, thần sắc đầy vẻ sám hối, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng nói: - Được rồi, Lục An, còn lại chính ngươi tự xử đi. Mạc Hoàng Vũ Hoàng, chuyện tiếp sau giao cho các ngươi! Lục Ly biết, chuyện hôm nay hắn đã qua, nếu cứ tiếp tục kiên trì, vậy chính là giả vờ giả vịt. Với địa vị hắn ở Tử Thần, không cần phải đi làm trò, địa vị thực sự cũng không phải dựa vào làm trò mà có được, mà phải dựa vào từng trường huyết chiến, từng trường thắng lợi mới có. Lục Ly quét mắt nhìn sang Lục An, nói: - Vũ Hoàng, ngươi xử tử nghiệt súc này, giữ lại linh hồn, đồng thời giúp ta an bài tái tạo nhục thân. Sau khi tái tạo nhục thân, để hắn đến Vấn Tội Cốc hối lỗi. Vũ Hoàng khẽ gật đầu, thân hình Lục Ly chợt lóe, bay vào Lục phủ không thấy đâu nữa. Lục Ly vừa đi, bầu không khí trong khắp Thiên Việt Thành như được giải thoát, không còn đè nén như trước. Chúng nhân có mặt ở Hình Phạt Đường càng là thở phào một hơi, việc này náo đến mức khiến toàn bộ cao tầng Tử Thần đều nơm nớp lo âu. Lục Ly không phát nộ, ngược lại còn tự phạt, nhưng cao tầng Tử Thần lại cảm thấy như thế còn kinh hãi hơn cả phát nộ. Hậu viện Lê gia, Lê Hoàng khẽ thở dài, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí biến chuyển, thậm chí chính hắn đều như trút được gánh nặng. Uy áp của Lục Ly từ lúc nào lại khủng bố đến vậy? Trước kia hắn còn vọng tưởng khiêu chiến địa vị Lục Ly, nhưng giờ xem ra đã triệt để không còn cơ hội, địa vị lão đại của Lục Ly đã khắc sâu trong tâm khảm tất cả cường giả, không cách nào rung chuyển được nữa. - Tộc Vương! Một tên trưởng lão Lê gia nhẹ giọng hỏi dò: - Nếu Lục An đều không chết, vậy đứa nhóc nhà chúng ta phải chăng cũng có thể... - Hồ đồ! Lê Hoàng hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ quét mắt nhìn qua, nói: - Lục An có thể không chết, đó là Lục Ly cắt thịt đổi lấy, ý ngươi là ta cũng ra ngoài cắt mấy đao? - Vậy vẫn là chết đi! Trưởng lão kia lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, thiếu gia hoàn khố kiểu này Lê gia có nhiều lắm, chết một đứa không tính là gì. Mặc dù Lê gia mất chút mặt mũi, nhưng lần này Lục Ly mới càng mất mặt, bọn hắn còn có thể nói gì được? Toàn bộ người Lục Minh ở Thiên Việt Thành đều thở phào một hơi, đám con em hoàn khố kia càng là bi dọa sợ, sự kiện lần này gieo âm ảnh trong lòng bọn hắn, hẳn rằng sau này không còn ai dám ra ngoài làm ác. Hoàn khố chút không sao cả, nhưng nếu dám làm ác, vậy liền phải cân nhắc đến liệu có bị Lục Ly biết được không. Ngay cả con trai mình Lục Ly đều dám giết, bọn hắn lại tính là cái thá gì? Mạc Hoàng xử lý nốt chuyện tiếp sau, ba người Cổ Tích đều bị Mạc Hoàng đương trường xử quyết, ba nhà cũng mặc nhận kết quả này, lấy đấy làm răn đe. Bởi thế Mạc Hoàng liền hành hình ngay trước mắt chúng nhân, chấn hiếp đám thiếu gia hoàn khố của cao tầng Tử Thần, để bọn hắn biết hoàn khố cũng phải có giới hạn, bằng không kết cục sẽ như ba người này. Bản thân Lục An cũng dùng đao cắt thịt, cắt tới độ không nơi nào trên thân thể còn lành lặn. Hắn ngược lại rất có cốt khí, phương diện này không khiến Lục Ly mất mặt, chịu đựng không gào lấy một tiếng, cuối cùng bị Vũ Hoàng tung chưởng vỗ chết. Vũ Hoàng sớm có chuẩn bị, tức tốc lấy ra một kiện bảo vật, cường hành hút linh hồn hắn đi vào, đợi sau này lần nữa trùng tố nhục thân. Hiện tại Tử Thần rất giàu có, đối với bọn hắn mà nói, tái tạo nhục thân không phải chuyện gì khó. Hơn nữa còn có thể sử dụng thiên tài địa bảo càng tốt để tái tạo nhục thân, như thế tư chất Lục An sẽ càng tốt hơn chút. Đương nhiên đối với tu luyện chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, đời này đừng nói đạt tới cảnh giới tiệm cận đại viên mãn, có thể đột phá Thánh Hoàng hay không đều là biến số không nói trước được. Mấy gia tộc kia đều được bồi thường, còn là bồi thường rất nặng. Tổng cộng sáu gia tộc, Mạc Hoàng đích thân hạ lệnh, ban cho mấy gia tộc này một tiểu thành ngay bên cạnh Thiên Việt Thành. Ở bên cạnh Thiên Việt Thành, cũng tức là ngay dưới mắt tất cả cự đầu, sau này ai còn dám đi trả thù, đi làm khó bọn hắn? Đám Tộc Vương trưởng lão mấy tiểu gia tộc này đều đại hỉ, đây coi tính là nhân họa đắc phúc, sáu gia tộc được đến tiểu thành và lãnh địa xung quanh, chỉ cần không đến trăm năm, bọn hắn liền có thể khoái tốc phát triển. Khoan nói trở thành đại tộc chân chính, chí ít cũng cường đại hơn trước kia rất nhiều lần. Mạc Hoàng lần lượt ban cho mỗi gia tộc một tấm lệnh bài, nếu có nguy cơ hoặc tộc quần bọn hắn gặp đại sự liên quan tới sinh tử tồn vong, có thể sử dụng sáu tấm lệnh bài này, Mạc Hoàng sẽ đích thân phái người đi xử lý giúp một hắn. Thứ này chính là ngang với kim bài miễn tử, đồng thời cũng là sáu tấm hộ thân phù. Cảnh đó khiến vô số tiểu gia tộc trong thành đỏ mắt, hận không thể cầm tiểu thư nhà mình đưa cho Lục An để bọn hắn gây họa... Được một tiểu thành, lại có sáu tấm lệnh bài, sáu gia tộc thu hoạch quá lớn. Ai nấy đều ngàn ân vạn tạ, sung sướng rời đi, mấy tiểu thư kia lại không cùng theo mà được Lục Linh bố trí người tiếp đi. Chuyện đến nước này, những tiểu thư kia tính là thanh danh mất hết, về lại gia tộc cũng sẽ phải đón nhận đủ loại lời ong tiếng ve, nói không chừng sẽ có tiểu thư không chịu nổi mà tự sát. Lục Linh tâm tư chẩn mật, cũng có ý giúp bọn Lục An chuộc tội, liền đón các nàng. Bí mật tiếp đến một tòa trang viên trong Lục phủ, Lục Linh đích thân ra mặt, nói muốn thu mấy vị tiểu thư này làm đồ đệ, đồng thời ngày sau sẽ cấp cho các nàng đầy đủ tài nguyên, bồi dưỡng các nàng trở thành Tử Thần đỉnh cấp.

Ads
';
Advertisement