Từ nhỏ u Dương Nhu Tuyết đã bắt đầu tiếp xúc với việc luyện đan, luận về trình độ luyện đan, hiển nhiên là Tiêu Trần không theo kịp u Dương Nhu Tuyết, tuy nhiên dù cho là u Dương Nhu Tuyết thì sau một hồi cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương của Bách Hoa Tiên Tử cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ta không nhìn ra nàng trúng độc gì, vì vậy không thể nào giải độc được.”
Ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng không nhìn ra Bách Hoa Tiên Tử rốt cuộc là trúng độc gì, nghe thấy lời này, sắc mặt đám người đã lần lượt đi đến sau lưng Tiêu Trần người nào cũng hết sức nặng nề.
Ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng không thể giải độc, đây dường như chẳng khác gì là tuyên án tử với Bách Hoa Tiên Tử.
Rơi vào trầm mặc, sau khi u Dương Nhu Tuyết nói xong, Tiêu Trần không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ôm Bách Hoa Tiên Tử vào ngực, cùng lúc đó, cảm nhận được cái ôm từ Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử cũng khó nhọc lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Không phải ngươi rất ghét ta sao?”
Trải qua sự việc lần này, thái độ của Tiêu Trần có sự thay đổi rất lớn đối với nàng, từ sự tôn trọng mà xa cách trước đây đến sự dịu dàng vô hạn bây giờ, cảm giác này khiến Bách Hoa Tiên Tử rất vui lòng, mặc dù bản thân mình rất nhanh sẽ phải chết, tuy nhiên nếu có thể để lại một vị trí thuộc về mình trong lòng Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử cũng không hối hận.
Ai có thể nghĩ tới Bách Hoa Tiên Tử Thập Diễm Chi Thủ của Bách Tiên Lầu lại là một nữ nhân si tình như vậy, vừa gặp đã yêu, định tình một đời.
Sau lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử đã không thể nào quên Tiêu Trần.
Lần này Tiêu Trần không tiếp tục né tránh tình cảm của Bách Hoa Tiên Tử, vì vậy nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc mềm mại vương giữa đôi lông mày, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Bách Hoa Tiên Tử, cuối cùng, Tiêu Trần nhẹ giọng nói: “Thật là một nha đầu ngốc.”
Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, cho dù sinh mệnh sắp đi đến hồi kết, nhưng cuối cùng Tiêu Trần cũng chấp nhận mình, mặc dù nàng vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng trong lòng Bách Hoa Tiên Tử cũng đã rất hạnh phúc.
Người có tình cuối cùng cũng trở về bên nhau, đáng tiếc tình cảm cũng chỉ đành phải tách ra trong nháy mắt, hơi thở của Bách Hoa Tiên Tử càng ngày càng yếu ớt, mọi người ở đây đều nhìn vị tuyệt thế tiên tử với nhan sắc truyền khắp thiên hạ này hương tiêu ngọc vẫn.
“Tiêu Trần, ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một lúc.”
Đôi mắt đã bắt đầu chầm chậm khép lại, Bách Hoa Tiên Tử nhẹ giọng nỉ non.
Nghe thấy câu này của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần nhẹ nhàng nói: “Được, ta sẽ ở bên nàng.”
Không biết nên nói điều gì, điều Tiêu Trần có thể làm cũng chỉ là ở cạnh Bách Hoa Tiên Tử, cũng trong lúc nói chuyện, máu tươi trên người Tiêu Trần không để ý mà nhỏ xuống trên khoé miệng Bách Hoa Tiên Tử, theo khóe miệng chảy vào trong miệng.
Một giọt máu bị Bách Hoa Tiên Tử nuốt phải, điều khiến người ta không ngờ tới là sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử thế mà đột nhiên hồng hào lên, mặc dù độc tính cũng không tiêu giảm, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt nữa.
“Tiêu Trần, ngươi...”
Nhìn thấy sự biến đổi này khiến ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng cực kỳ kinh ngạc, trong lòng dường như đã đoán ra được điều gì, máu tươi của Tiêu Trần có thể giải độc sao?
Khi phát hiện ra thay đổi của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần cũng hơi sững sờ, lập tức hắn liền nghĩ đến việc trong cơ thể mình có sức mạnh huyết mạch thần bí, chẳng lẽ là sức mạnh huyết mạch của mình phát huy tác dụng?
Không thể nào khẳng định sức mạnh huyết mạch của mình rốt cuộc có thể cứu được Bách Hoa Tiên Tử hay không, tuy nhiên dù chỉ có một chút cơ hội sống thì Tiêu Trần cũng muốn thử một lần, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy Bách Hoa Tiên Tử giờ đã hôn mê, Tiêu Trần nói với những người chung quanh.
“Hôm nay đa tạ các vị, ngày khác xin mời mọi người uống rượu.”
Hôm nay Cửu Đại Kiêu Vương xuất hiện thật đã giúp mình một việc lớn, nếu không chỉ có một mình Tiêu Trần hiển nhiên là không thể nào đánh bại những tu ma giả kia.
Vừa nói xong cũng không đợi đám người kia đáp lời, Tiêu Trần trực tiếp ôm Bách Hoa Tiên Tử đi vào trong phòng, đối với việc này đám người tất nhiên cũng không nói thêm điều gì, rất nhanh đều lần lượt đi mất, về phần đống thi thể đầy trên đất, tự sẽ có người của thành Ngũ Hành đến để xử lý.
Đám người lần lượt rời đi, mà ở trong phòng, Tiêu Trần ôm Bách Hoa Tiên Tử tới giường, dùng con dao nhỏ rạch ra một vết rách trên cổ tay, một dòng máu tươi ấm áp theo vết thương chảy ra, trực tiếp chảy vào miệng Bách Hoa Tiên Tử.
Mới vừa rồi chỉ một giọt máu tươi đã khiến cho sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử hồng hào lên rất nhiều, mà bây giờ, hiển nhiên Tiêu Trần bất chấp hậu quả cho Bách Hoa Tiên Tử uống máu tươi của bản thân, theo từng dòng máu tươi không ngừng tiến vào cơ thể, sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử cũng càng ngày càng hồng hào hơn, chỉ ngắn ngủi không đến trăm hơi thở đã khôi phục lại như bình thường.
Vừa cho uống máu tươi, vừa kiểm tra sự thay đổi của Bách Hoa Tiên Tử, trên mặt hắn dần dần lộ ra một tia vui mừng, có thể xác định máu của mình quả thực có thể giải được độc trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử, mặc dù tốc độ có hơi chậm nhưng Tiêu Trần thật sự cảm nhận được rõ ràng độc tính trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử đang không ngừng được phân ra và lọc sạch.
Có tác dụng, thật sự có tác dụng, sau khi xác định máu tươi của mình có thể cứu được Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần mừng rỡ như điên, cũng không để ý máu của mình còn đang chảy ra rất nhanh, thậm chí Tiêu Trần còn chủ động vận chuyển linh lực trong cơ thể, cưỡng ép làm máu của mình chảy ra cho Bách Hoa Tiên Tử uống vào.
Sau khi nửa canh giờ trôi qua, khi đã xác định độc tính trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử biến mất, Tiêu Trần mới dừng lại, nhưng vì máu tươi trong cơ thể chảy ra quá nhiều nên hiện tại Tiêu Trần trở nên rất suy yếu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.
Nuốt một viên đan dược chữa thương, hắn cũng không quá để ý đến tình trạng của bản thân, chẳng qua chỉ có chút suy yếu mà thôi, ngược lại Bách Hoa Tiên Tử lần này rốt cục có thể yên tâm được rồi.
Sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, ta không cho phép nàng chết thì nàng không thể chết được.”
Nói xong, Tiêu Trần bắt đầu ngồi khoanh chân điều dưỡng ngay ở bên cạnh giường.
Một đêm im ắng, khi sáng sớm ngày hôm sau tới, Bách Hoa Tiên Tử đã hôn mê một đêm chậm rãi mở mắt, mơ màng nhìn chung quanh, trong miệng nhẹ giọng nỉ non nói: “Mình đã chết rồi sao?”
Nàng còn cho rằng mình đã chết, tuy nhiên khi nhìn thấy Tiêu Trần đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, đầu tiên Bách Hoa Tiên Tử sững sờ, sau khi tỉnh táo lại thì vừa kinh ngạc vừa vui sướng gọi: “Tiêu Trần.”
Không ngờ còn có thể nhìn thấy Tiêu Trần, nghe thấy tiếng gọi của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ mỉm cười nói: “Tỉnh rồi à?”
“Ta đã...”
“Nha đầu ngốc, nàng không chết đâu.”
Có lẽ là kinh ngạc với việc mình không chết, sau khi sững sờ một lúc lâu, Bách Hoa Tiên Tử đột nhiên lao vào ngực Tiêu Trần, trong mắt nàng hiện lên những giọt lệ, ôm chặt lấy Tiêu Trần.
“Hừ, ta mặc kệ.” Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử bĩu môi đáng yêu nói, nàng vẫn như cũ không chịu buông Tiêu Trần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất