Đọc các tin tức có liên quan một chút mà đã mất hai tiếng đồng hồ, trên mạng có rất nhiều tin đồn, càng đọc càng cảm thấy vừa lố vừa khiến người ta ngạc nhiên. 

Trương Quân Hạo nắm bắt được một ít thông tin, ví dụ như: Thôn Đông Mai, giúp đỡ người nghèo, thai long phụng, mẹ đơn thân, tranh giành con cái, tiệc sinh nhật của thiên kim tiểu thư chủ tịch thành phố, khoe ân ái, tàu lượn siêu tốc, sân chơi... 

Bảy năm trước người phụ nữ này đã mang thai con của Kinh Tử Sâm, âm thầm sinh con ra nuôi chúng lớn lên... 

Cô đúng là một người phụ nữ không tầm thường! 

Nhưng anh ta chắc chắn người phụ nữ này không vì tiền, nếu không thì đã tìm tới nhà lúc vừa mới sinh con ra rồi. 

Trương Quân Hạo đọc những tin tức này, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, cô chỉ ngốc nghếch bám theo sát Kinh Tử Sâm chạy vào cục cảnh sát. 

Rồi lại nhớ tới lần thứ hai gặp cô, người phụ nữ này đúng là làm người ta không ghét cô nổi. 

Trông cô nhỏ nhắn xinh đẹp, trong sáng đáng yêu... 

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta uống một hớp rượu, dần dần trở nên ngây ngẩn. 

Sáng sớm hôm sau. 

Ngọc Tịnh Thi tới công ty từ rất sớm, cô ta cầm theo hộp quà chứa bộ đồ tây thiết kế riêng cho Kinh Tử Sâm, trong lòng thấy ngọt ngào như rót mật vậy, ngay cả hộp quà cũng do tự tay cô ta thiết kế, bên trên có chữ ký viết tay của cô ta. 

Vịnh Phỉ Thúy, trong phòng ngủ chính trên lầu. 

Lúc Kinh Tử Sâm mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình không có ai, anh lập tức tỉnh cả ngủ, chẳng lẽ cô xuống lầu làm bữa sáng rồi? 

Tờ hợp đồng tối hôm qua chợt lóe lên trong đầu, anh cảm thấy rất hạnh phúc, vì cũng không có gì thay đổi cả. 

Rời giường thay quần áo xong, Kinh Tử Sâm xuống lầu với tâm trạng rất tốt. 

Vừa đi qua khỏi ngã rẽ cầu thang, anh nhìn thấy một cảnh thế này trong sân thông qua cửa sổ sát đất... 

Tài xế phụ Lê Mạn Nhu khiêng vali của cô lên xe, cô cũng ngồi vào xe, vừa đóng cửa xe lại, chiếc xe nhanh chóng chạy đi... 

"Quản gia Thẩm, cô ấy đi đâu vậy?" Kinh Tử Sâm nghi hoặc. 

"Chào buổi sáng cậu Kinh" Quản gia cung kính chào hỏi: "Mợ chủ không nói, nhưng cô ấy bảo tôi nói lại với cậu là cậu sắp xếp lại toàn bộ bệnh án của bà Kinh cho cô ấy đi" 

"Cô ấy không nói, anh cũng không hỏi à?" Giọng của anh có vẻ lo lắng, để chuyện của mẹ sang một bên. 

"Tôi có hỏi, cô ấy chỉ cười thôi, tôi tưởng là đã có sự đồng ý của cậu rồi" Quan gia quan sát nét mặt của anh: "Cần tìm cô ấy về không ạ?" 

"Không cần đâu" Kinh Tử Sâm nói với giọng thản nhiên, sau đó quay người đi lên lầu. 

Anh đến phòng mấy đứa nhỏ. 

"Chào cậu Kinh." Cô giúp việc cung kính chào hỏi: "Cậu chủ Minh Triết và cô chủ Bảo Ngọc đang chuẩn bị rời giường đấy ạ" 

"Chào buổi sáng ba" Mấy đứa nhỏ vừa dậy, nửa người còn đang rúc trong chăn, đứa nào cũng dụi đôi mắt còn buồn ngủ cho tỉnh. "Nào, để ba mặc đồ cho các con" Kinh Tử Sâm ngồi xuống bên mép giường. 

"Ba, để con tự mặc" 

"Hóa ra cảm giác được ba mặc đồ cho chúng ta là thế này, hạnh phúc thiệt đó!" 

"Ba, con yêu ba" 

Kinh Tử Sâm nói lời từ tận đáy lòng: "Ba cũng thương mấy đứa" 

"Ba ơi, mẹ đâu rồi ạ? Mẹ còn đang ngủ phải không? Hay là xuống dưới làm bữa sáng cho bọn con rồi?" 

Kinh Tử Sâm nói thẳng vào điểm quan trọng bằng giọng bình tĩnh: "Mẹ xách vali đi rồi, hai đứa xem đứa nào gọi điện thoại hỏi mẹ thử xem, hỏi mẹ định đi đâu, đi bao lâu, sau đó thế nào thì âm thầm báo cho ba biết" 

Bảo Ngọc chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu gì hết: "Sao ba không tự gọi đi?" 

"Trời ơi!" Minh Triết vỗ vai em gái: "Chúng ta là trợ lý nhỏ của ba mà! Chỉ cần là chuyện liên quan đến mẹ, chúng ta đều phải giúp ba!" Sau đó Minh Triết lại nói với Kinh Tử Sâm: "Ba cứ yên tâm đi ạ, con gọi ngay!" 

eyJpdiI6Iks0SG9RSmRtem9hWHZDbDBrcTVjU0E9PSIsInZhbHVlIjoiZ0xxZ2NTRW9nd2VaR3FIZDQxazdFeGw3TUJMNjRLeklRalpKejZOMWl0SkFEYXo0djU4aGg2QWxuQVNDdXYzUFwvXC9SVHB3Nm9BU0xicWdRVnFwZ3dkejh1aFVhZ3A0MkVxWEVXcGxCUlN1NXhGTFwvenA3M3pMVVFGYml5MmFuWmp4bjFDdVdZcGNQZktUbW5TTzhkWUJcL3B1dmllZU54SzJUQnljRlgrTTRZYTRmRmRcLzd4RHFWeEdCMU9vRmUzN2MyUTA3KzJIejhhREhuM0xBZWc4eXY5bFNia0YwUDBPMGpCaFdUR21razFRYmw3WnJOME9hZVZWYXhON2dhTGFHOHprSHU4OEluTzVJdzVRQ2JwWWI2UUR3RDhZenQ2Vkp3cjNpaklpUzV4M3RZeUlPdFdVSllmSkpGRWxCVEpyMUZyTFZkc1J3ZFZKVkk2dGNCN0JHVUZRdUUwbXFrR2VJMFN0ajg3bDUzWldrVkVvYzVRMkRBWVJJYytJQU5xM0orU1A0MkEyVVlLVUxNaFlDcHZRUDZIR2NVM0N3XC9ySTFFQUxZMWJxdU5DOD0iLCJtYWMiOiI2MTQ3MTEzMGFjNmQyOGM2ZDQ1YmU0YjRkYmQzNzJjMGE4YmVmNWNjNzg1NmU1NjY5MzJhNjFjNDU5YWY1MTBjIn0=
eyJpdiI6IlJWSmg3Sk5DaHpabm93UnJOMWZoakE9PSIsInZhbHVlIjoicWtwajFIc3dVb3dFK1B0b3UyYldqd3hVMXpVUE1wSU8zRVhvNzNkRk01WjVKU3JrVUgrakhtYVRjaU5GS2F2ZE45U1hLNCtYOUNcL3BveUIrQmhIT3RnUTRqdmhoc2o0anhraGdSZHdDXC9wU1ZsTlRNbWczUldTb005S1Y3QkZrODdsbmFTVFVLVUZHbDhjTnNUbkphbENwaFVDTWtMUzZDRnI4azRSQjdKOXpHN240eEQ2UnNLMXJ2UXc0dlc5RFwvOXZZa1U2U01WeTRTS3ljeFJsQlZjaEx3SE96d1wvOVp3ZmRHSWgxNEJHQ2pQVTN1NWV3TzlYSHY0NWxFak5xaG5BanVTVTdXK2RlYVNzRTNPdVwvRFVYK20yMEpVREdiZ25saExWUEpkRGgzSEF0bkxYXC9mTXpOYmdZVTlKY2xNUG94a3R3Y3o0QUREUFRaejBUSzRmYWFLTkFpbFRGTFZMcVorZUExWU1XZHdXeXpZeCtJWHpXbHcxRjlYWUJPbnpzRVFcL1kybG5qVUdYSUFqTXNURWg4XC9XaDhoTmVTUTlWS3lNaEZuZ1NzR3FQbjhYejdaOXdCSjNiUTJndjFGRExKandVMSs1eDluSzc2anR4dTkxNFZBQUE2a0RSUmljZjNyVU1YZlRzOGZSTHFsTmM1UFBLRnd6a2VpdStxamUwMSswNDhjaDVXdHN1ZGFGOFhjREprdm5ONWF6VUhHR0JNaGZtS01CajFTNzdMc0VEbXBBU0R1aWZzOXNBa254WFciLCJtYWMiOiIwMDI0MTQxZDFmYzBmZTgwYjZmODdmYzAzMTRhMTA1NWI1ODA4OGU0MDU2N2FjY2M2NDQ5ZmQ1MDdmZTYyZmFkIn0=

Minh Triết nhìn về phía Kinh Tử Sâm, cậu bé hỏi tiếp: "Mẹ đến thôn Đông Mai để làm gì vậy ạ? Ở lại đó bao lâu ạ? Mẹ không nhớ ba với chúng con sao?" "Mẹ là trưởng thôn mà, mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn đều dựa vào quyết định của mẹ để mà lo liệu đó, với lại chân của ông Lý bị thương rồi, mẹ cũng phải về xem thử, các con đến trường phải ngoan đấy, con phải chăm sóc cho em gái đó nha! Không được gặp rắc rối đâu đấy!"

Ads
';
Advertisement