Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

“... Chàng trai thờ ơ. 

Ngọc Tịnh Thi cứ thế đút tay vào túi quần cậu ta! 

Trương Quân Hạo bị hành động của cô ta làm cho hoảng sợ: “Này! Nam nữ thụ thụ bất thân đấy nhé?” 

Sau khi sờ đến di động, cô ta dứt khoát lấy nó ra, sau đó lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Cậu không nghe thấy cảnh sát nói sao? Phải gọi người nhà đến đây, cậu định ở chỗ này cả đời à?” 

“Không phải chị đang ở đây sao?” Trong ánh mắt Trương Quân Hạo tràn đầy vẻ khinh thường: “Đừng gọi anh ta!” 

Ngọc Tịnh Thi đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt cậu ta, ra lệnh: “Mở khóa!” 

“Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!” 

“Có lẽ anh ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu đâu!” Ngọc Tịnh Thi rất giống một chị đại: “Mở khóa đi, nhanh lên!” 

Trương Quân Hạo cạn lời, cậu ta rơi vào đường cùng nên đành phải mở khóa, Ngọc Tịnh Thi hoàn toàn không cần mở danh bạ, cô ta ấn số điện thoại rồi gọi 

luôn. 

Lúc này, Kinh Tử Sâm đang cũng Lê Mạn Nhu đi dạo ở công viên giải trí, cô vừa ăn xong viên hồ lô ngào đường cuối cùng. 

Kinh Tử Sâm lại mua cho cô một cây kẹo bông gòn rồi đưa tới trước mặt cô: “Cho cô” 

Động tác máy móc, hai chữ máy móc, Lê Mạn Nhu mở to hai mắt: “Anh muốn làm tôi chết ngọt đấy à? Tôi vừa mới ăn hồ lô ngào đường xong đấy” 

“Cho nên, cô không muốn?” Kinh Tử Sâm hỏi. 

“Ăn không vô” 

“Vậy lúc tặng đồ cho con gái, rốt cuộc có nên hỏi hay không?” 

“.” Cô không trả lời được: “Anh cố ý phải không?” 

Lúc này, di động vang lên, một tay Kinh Tử Sâm cầm kẹo bông gòn, tay kia lấy di động ra từ trong túi, khi anh nhìn thấy tên người gọi, rõ ràng anh đã ngẩn ra một chút. 

Quân Hạo chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh. 

Kinh Tử Sâm sửng sốt mấy giây. 

Lê Mạn Nhu nghi ngờ nhìn anh: “Anh nghe đi chứ” 

Ngón tay thon dài của anh lướt qua nút trả lời, nghe xong nội dung từ đầu dây bên kia truyền đến, Kinh Tử Sâm nói: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay” 

Chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay, anh dùng thái độ tốt như vậy để nói chuyện với Ngọc Tịnh Thi. 

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lê Mạn Nhu: “Hôm nay không thể đi dạo nữa, tôi phải đến cục cảnh sát, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về trước. 

“Anh đến cục cảnh sát làm gì?” Lê Mạn Nhu buột miệng thốt ra: “Tôi đi cùng anh!” 

Vừa dứt lời, lại sợ anh hiểu lầm nên cô vội giải thích: “Không phải tôi lo lắng cho anh, chỉ là... Anh nhìn đi, ở đây nhiều người như vậy, không dễ gọi xe, anh lại không có khả năng đưa tôi về trước, như vậy rất lãng phí thời gian. 

Kinh Tử Sâm quay đầu lại, bước nhanh về phía chiếc Lamborghini, anh không nói sẽ không đưa cô đi. 

Lê Mạn Nhu đi theo phía sau anh, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến anh lo lắng như thế? 

Cô vội vàng theo anh lên xe, tài xế cũng nhanh chóng khởi động xe. 

Lê Mạn Nhu không hỏi quá nhiều, cô có cảm giác sắc mặt anh nặng nề đến mức có thể khiến người ta rùng mình mấy lần, toàn bộ hơi thở trong xe cũng làm cho người ta hoảng sợ. 

Anh còn đang cầm một cây kẹo bông gòn hình thỏ trắng, đúng là vừa đáng yên vừa lạnh lùng, chắc là do quá vướng bận chuyện cục cảnh sát nên anh đã quên mất chiếc kẹo bông gòn này chăng? 

Lông mày Kinh Tử Sâm khẽ nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm. 

Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở trước cục cảnh sát, Kinh Tử Sâm không chờ tài xế mở cửa, anh đã tự mở cửa rồi nhanh chóng xuống xe, Lê Mạn Nhu cũng nhanh chân chạy theo anh đi ra ngoài. 

Kinh Tử Sâm cầm kẹo bông gòn đi thẳng vào phòng thẩm vấn! 

Vốn dĩ Ngọc Tịnh Thi đang rất vui vẻ, nhưng khoảng khắc cô ta nhìn thấy Lê Mạn Nhu cũng chạy vào, trong lòng tựa như vừa đánh đổ lọ ngũ vị, tại sao anh lại đưa cả cô ta đến đây? 

Kinh Tử Sâm nhìn chằm chằm Trương Quân Hạo, Trương Quân Hạo né tránh tầm mắt của anh, cho dù trên mặt cậu ta tím bầm, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghênh ngang khó bảo. 

Lê Mạn Nhu cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng. 

Giây tiếp theo, Kinh Tử Sâm đi vào phòng thẩm vấn. 

Ba người ở bên ngoài không hề giao lưu, Ngọc Tịnh Thi nhìn Lê Mạn Nhu, Lê Mạn Nhu tránh tầm mắt của cô ta, lấy ra di động bắt đầu lướt TikTok. 

Ánh mắt Ngọc Tịnh Thi rất phức tạp, trong lòng có một cảm giác rất khó tả. 

Xem ra Kinh Tử Sâm không coi cô như người ngoài. 

Một lúc sau, Kinh Tử Sâm đi ra, anh nhìn chằm chằm Trương Quân Hạo với sắc mặt u ám. 

“Tôi không bảo anh tới, là chị Tịnh Thi cứ nhất quyết phải gọi cho anh” Chàng trai nói một cách khinh thường, chưa từng nhìn vào mắt anh. 

Thái độ của chàng trai khiến đôi mắt u ám của Kinh Tử Sâm càng trở nên sâu thẳm vô biên, đôi mắt lạnh lùng của anh cũng phát ra ánh sáng nguy hiểm. 

Ngọc Tịnh Thi sợ anh mất bình tĩnh nên vội vàng thuyết phục: “Tử Sâm, anh đừng giận Quân Hạo. Việc này thật sự không phải lỗi của cậu ta, là người đàn ông kia sai. Quân Hạo chỉ thấy việc nghĩa nên hăng hái làm, lúc ấy em cũng có ở đó, em có thể làm chứng! Thật sự!” 

eyJpdiI6InNLTWwzd2FxN1RyZ09vS0hSWW1KdWc9PSIsInZhbHVlIjoiOWRTbW9nSmJNRTNLbWtZRnlBQktDZTVublVDcDg2QVZvZjVWaExjOWNLS2ozWHBOYTlUaEd3MnVhNHl1YXBnNSs2YmV3NzJ3ZVNPNkM1WklVTlhPV3BpMUJ2cVJsdTBpekJkOVJ5NzdLdHpxOHJmTFlWUHp0WVFmdnVwMTkrd1lpbG5jN3JzZWtiTTdsbUZKQ3pReGJ4UFwvYkt3MFZFSHhteVpDalB0bjBjNW0yaHlVbGMyRE8zMVpvdTJsclNKYUk5OGtBdHB5Mk9NbVp6b3JrOTR3UTdSb2pmTWx6bGVvYTN2SjQrR2hKMzRpS005UWFBQ2tCR0NCXC80dUFzVGR5djlxWWlLSERKYnp1dnRvR1JqVnpUUzZWK1AxK1RjTnZYaVpISXlxcklIZ3ZxamV4REJsSlh4aHNWNHdQTG5UcVl5eDVBSnBBTE1iNnA4RWx5Y3RWcEpmV3RMRE1KMFRTNUJYalYrRkFicEhzYWZoMmRta01LUHM4NTVMU1U3bzJ0VEZLZ1hNZGh6RHZjMGlmamtJRk9VZU05MTB3dHNHMWhMMjBGODhqejhGZjZYZ1VCbmo0M2NIV09cL3ZCaGlKNmhKdU4zTDczQTVjbFZcL2hRVnh5bWZ4ZWJQdXU2WkRZSTBmS0ZSaFcyalBkam5CdlpHWVJXWkoremNuWWhrWk95NTIrb29vVEJMMWYxcnBUS3I0VFwvU3k2ZWNQZWN6QUxpUTg3amExNVJQcElDM3VXMG55Y1ZKaExaMXVpWU1najc3cFhJalwvQWlUVTB3ZnNhYXJCZytYUEVSajgxTnZNYkpPR0Y3K2U3d0cra0FxYkxydHhwYmNFZ0hPanEwZm1tVyIsIm1hYyI6IjBiZjAyNDIyZTIzYWQwZWM1NzlkOWNjMjE1NjdkZTdlMDdjZjRiYWMyNmI1ZTI4YTEwZjU4NzliOTVmOGJhZjUifQ==
eyJpdiI6Ik5RUFcwRFNaWXAyUTM0M1JJa1dPNEE9PSIsInZhbHVlIjoiSERCVTlaRXRHbEtSZUh1MDVXY1VNeGRWSGYrWjY3WXh2RDFMZnNmeU1uVlwvTDN1NXVrTTF6aUJSNmJ3bHdERkF1Snoybk04bFNyc1BPcWg5MStuYzkyOGNcL3YyamVcL3JaRVBQUzZZRjY3cU4yQTVTTzJkVmd6eXI1Qjdidllycmkrdm83NWtsaFgrQm8yZWdsZWpxZWIyZE5WMkk1Yk9YUGluYnlzYXBhZzhMR1hOQ1o1MHNzajdyM3ROVVp1Qm9vbktEQzhyM2Q3NFlESURZaFNreVwvOXpIV0tPTEhhOWNsOE1QeVJZRlRGR0Q0cVF0MlY5WnJhVCt2U2dLVGtnd3ZjN1wvSmN2VG45VENRUkVHRWZSaGlXK0JVMHBVdmtjR2NvVEFEdTZXTjRFRytFaEM0eXVEVmF5ekdINUJJeXE4QVwvaG1XRWZka1FneHkzQ3BMYm9wXC80NG5Id1k3NG5ZaHhIaGtBODlaQTd6ST0iLCJtYWMiOiI2MmUzMDEwN2FiZTU5ODI1YTM1YzY1ZDFiYWJmOTJhZDk2YzA4ZWNmNWE5OTE4NWI0ZGQxY2U1MzE1MzgzMDg0In0=

“Có bản lĩnh thì đánh thẳng, đừng làm loạn đến cục cảnh sát rồi mất mặt” Giọng điệu Kinh Tử Sâm lạnh như băng.

Ads
';
Advertisement