“Tốt nhất anh đừng nên thích tôi, dù sao tôi sẽ không thích anh!” Lê Mạn Nhu bướng bỉnh nói.
Kinh Tử Sâm lại giơ điện thoại lên: “Cô yên tâm, tôi cũng sẽ không thích cô!”
“Được lắm!” Cô nói: “Hai chúng ta đã đạt nhất trí trong việc này”
“Nhưng đây là nhiệm vụ bọn nhỏ giao cho tôi” Điện thoại vang lên tiếng tách tách, lại một tấm hình nữa được chụp hoàn chỉnh: “Chụp mười tấm xem như hoàn thành tâm nguyện của bọn nhóc.
Lê Mạn Nhu đột nhiên nảy sinh lòng cảnh giác, dừng bước lại, ánh mắt mang theo nghi ngờ: “Vì vậy hôm nay anh dẫn tôi ra đây cũng là vì hoàn thành tâm nguyện của bọn nhóc?”
“Không thì cô nghĩ thế nào?” Kinh Tử Sâm hỏi lại với nét mặt vô tội.
“ ” Người phụ nữ lúng túng, đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tài xế hơi sốt ruột, rõ ràng không phải vì con, tại sao không chịu thừa nhận chứ?
Nếu cậu Kinh không thích cô chủ, sao có thể ngồi cáp treo vì cô ấy? Trên đời này còn có chuyện cậu ấy không thể từ chối sao?
Một tràng im lặng bao quanh lấy hai người...
Hai đầu mày của Lê Mạn Nhu nhíu chặt, trong lòng cũng chua xót, hại cô tự mình đa tình, lúc đi còn rất cảm động!
Trong một quán bar kiểu công nghiệp gần đó.
Tông màu chủ đạo trắng đen xám lộ ra chút phẩm vị, ai nói quán bar nhất định phải có sàn nhảy, nhảy múa sôi động?
Nơi này cũng rất cổ điển và lãng mạn.
Ngọc Tịnh Thi đi vào, chọn một ly cocktail và một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, trên máy đang phát một bài hát cổ điển buồn.
“Rượu ngon thêm cà phê, tôi chỉ cần uống một lỵ, nghĩ về quá khứ lại uống thêm ly thứ hai.
“Biết rõ tình yêu giống như dòng nước, quan tâm anh yêu ai làm gì?”
Lẩn quẩn bên tai là bài hát của Đặng Lệ Quân, lời bài hát rất hợp với lúc này, nghe khiến lòng cô ta chua xót không thôi.
Cô ta không thể chấp nhận Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu ở bên nhau, cô ta không thể mất đi anh. Cô ta không có cách nào ngừng yêu anh...Sau khi Ngọc Tịnh Thi sống lại, từng giây từng phút cô ta đều sống vì Kinh Tử Sâm.
Nửa ly rượu vào bụng, cảm giác hừng hực khiến đôi mắt cô ta cũng có chút đau nhức.
Đến khi một tiếng “bộp” giòn tan vang lên!!
Tiếng ly rượu bị đập bể thu hút ánh mắt của khách mời! Khiến tim mọi người đều giật thót.
“Người ta chỉ là một nhân viên bán rượu, ông động tay động chân cái gì?” Chỉ thấy một thanh niên hai mươi tuổi hung hăng chỉ về phía người đàn ông trung niên béo ú trên sopha: Người ta đã nói rõ ràng, sao ông không chịu buông tha?”
Thịt mỡ trên mặt người đàn ông trung niên giật giật mấy cái!
Ông ta đẩy nữ nhân viên phục vụ bị dọa sợ trong lòng ra, đứng lên vung nắm đấm: “Chán sống! Chuyện của ông mày cũng dám xen vào!”
Người thanh niên trẻ nhanh nhẹn né tránh, mỗi chiêu thức không giống như chưa từng luyện võ!
Cứ vậy, hai người họ đánh nhau vì một người phụ nữ!
Tiếng đập bàn đẩy ghế truyền đến! Hai người nhảy lên nhảy xuống, cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn!
Bảo vệ khách sạn nhanh chóng chạy tới khuyên can, thậm chí có người báo cảnh sát trước!
Khi Ngọc Tịnh Thi thấy rõ dung mạo của người thanh niên trẻ kia, trong lòng cô ta thắt lại, vội vã chạy tới: “Quân Hạo! Quân Hạo! Đừng đánh nữa!”
Nghe tiếng nói, thanh niên dời tầm mắt sang, trong lúc không tập trung bị người đàn ông trung niên đấm một cái vào mũi!
“Quân Hạo!” Ngọc Tịnh Thi bị dọa sợ.
Trương Quân Hạo bị đánh lùi về sau mấy bước! Máu mũi lập tức phun ra! Cậu ta lấy tay che lại.
“Quân Hạo!” Ngọc Tịnh Thi xông tới đỡ lấy cậu ta: “Cậu không sao chứ?”
Lúc này, vài tên bảo vệ kéo người đàn ông trung niên đuổi đánh tới cùng lại, Ngọc Tịnh Thi bối rối lấy khăn giấy từ trong túi ra lau máu cho cậu ta.
Hai mươi phút sau.
Cục cảnh sát.
“Gọi người thân đến bảo lãnh, thiệt hại của khách sạn là một trăm nghìn, bồi thường cũng phải được thỏa thuận tốt. Nét mặt của cảnh sát nghiêm túc.
“Là trách nhiệm của ông ta!” Trương Quân Hạo rất tức giận chỉ cánh tay trần về phía người đàn ông trung niên: “Ông ta không ngừng quấy rối nữ nhân viên phục vụ, người ta rất không vui, tôi không nhìn được nên ra tay giúp đỡ! Hơn nữa, ông ta ra tay trước!”
Người đàn ông trung niên không nhịn được lại muốn đánh người: “Mẹ nó, chõ mõm vào chuyện của người khác! Muốn chết!”
Cảnh sát kéo ông ta lại, cảnh cáo quát: “Nơi này là cục cảnh sát! Trật tự một chút!”
Sau đó cảnh sát tách ra thẩm vấn, để Trương Quân Hạo và Ngọc Tịnh Thi đến phòng chờ thẩm vấn.
Trương Quân Hạo dùng khăn bịt mũi, máu tươi đã ngừng chảy, Ngọc Tịnh Thi khuyên cậu ta đi bệnh viện trước, nhưng cậu ta không chịu.
Người đàn ông trung niên đang thẩm vấn trong phòng vẫn phách lối như cũ: “Thằng nhóc này xen vào việc của người khác! Chẳng phải quán bar là nơi ăn chơi sao?”
“Mau đưa cho tôi.” Ngọc Tịnh Thi biết, nếu như mình gọi điện thoại cho Kinh Tử Sâm, anh nhất định sẽ không bắt máy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất