Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

“So sánh sự hứng thú của tôi đối với Ngọc Tịnh Thi, tôi nghĩ bà sẽ tò mò hơn về chuyện giữa tôi và con trai mình nhỉ?” Khóe môi Lê Mạn Nhu hơi nhếch lên: “Bà muốn nghe không?” 

Thái độ của cô khiến Kinh Tế Ngọc cực kỳ mất hứng, nhưng bà ta cũng thật sự tò mò về chuyện này. 

“Cô nói đi.” Kinh Tố Ngọc rất ẩn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô. 

“Tôi và Kinh Tử Sâm không có tình cảm với nhau từ ban đầu, có điều hai đứa trẻ quả thật là con anh ấy, anh ấy đã làm xét nghiệm quan hệ ba con rồi" Lê Mạn Nhu nói thẳng: “Bảy năm trước, trong một bữa tiệc tối từ thiện, anh ấy bị người ta chuốc thuốc, hiểu nhầm tôi là thuốc giải của mình, vì vậy nên tôi mới mang 

thai." 

Trong đôi mắt thâm trầm của người phụ nữ trung niên lóe lên ánh sáng nhạt. 

Lê Mạn Nhu nói tiếp: “Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại lần thứ hai, tôi không lập kế hoạch trước cũng chẳng muốn kiếm chác gì từ anh ấy. Nếu không thì ba năm trước, trong thời điểm khó khăn nhất tôi đã tới tìm anh ấy rồi. 

Lời này nói cũng có lý, Kinh Tế Ngọc bần thần suy nghĩ. 

“Bọn trẻ nhớ anh ấy và hy vọng mình có ba giống những bạn nhỏ khác, Kinh Tử Sâm thì cũng mong muốn có con. Vì vậy anh ấy đăng ký kết hôn với tôi để cho đám trẻ có một gia đình hoàn chỉnh” 

“Nói thật, tôi rất bị động trong việc đăng ký kết hôn này, còn phải ký một đống hợp đồng với anh ấy, tất cả điều khoản đều rất ngang ngược. 

“Bà Kinh, với năng lực của tôi, nếu muốn ly hôn với con của bà thì gần như không có cách nào. Cô bình tĩnh nói: “Tôi cũng muốn tìm cách chứ, dù sao thì tôi vẫn còn rất trẻ mà, trẻ hơn con bà nhiều.” 

“Vì vậy muốn cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, bà nên tới tìm anh ấy thì tốt hơn. Đôi mắt đen như mực của Lê Mạn Nhu nhìn thẳng vào bà ta, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Nếu anh ấy đồng ý ly hôn thì tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh ấy và Ngọc Tịnh Thi, tôi sẽ chúc cho bọn họ bên nhau trọn đời hạnh phúc dài lâu. 

Lời này của cô khiến Kinh Tế Ngọc cực kỳ tức giận. Con nhóc này nói năng chặt chẽ đến giọt nước cũng không lọt, được hời mà còn khoe mẽ. 

Thử hỏi trên thế giới này có người phụ nữ nào không thèm quan tâm đến vị trí mợ Kinh hay không? 

Tòa cao ốc tập đoàn Kinh Thị cao chót vót là biểu tượng kiến trúc của Ninh Hải. Nó đứng sừng sững dưới ánh mặt trời và là tượng trưng của quyền lực. 

Tô Uyển Đình bước vào văn phòng: “Ngọc tổng, khu làm việc của chị đã được sắp xếp xong xuôi rồi. Bộ phận thiết kế có đông người, tại sao chị cần phải chen chúc ngồi cùng với bọn họ vậy?" 

“Thiết kế cần có trau dồi cảm hứng, làm việc cùng với mọi người sẽ giúp tinh thần hăng hái hơn. Ngọc Tịnh Thi ngồi trên ghế làm việc, bộ váy trắng trên người khiến cô ta nhìn có vẻ khá già dặn. Cô ta mỉm cười: “Giúp chị chuyển máy tính qua đó là được, không cần những thứ khác. 

Tô Uyển Đình đưa cho Ngọc Tịnh Thi một hộp kem dưỡng mắt: “Tối hôm qua chị không về nhà à? Làm việc suốt đêm?” 

“Làm sao em biết thế?” Cô ta vươn tay ra nhận lấy: “Cảm ơn” 

“Vị trí đỗ xe của chị không hề thay đổi.” Tô Uyển Đình rất đau lòng: “Ngọc tổng, công việc đương nhiên rất quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. 

“Chị biết rồi, tổng giám đốc Kinh rất quan tâm đến hạng mục thiết kế này, chị không thể qua loa được, lúc có cảm hứng chị nhất định phải thừa thế xông lên thiết kế cho xong. Ngọc Tịnh Thi lúng túng hỏi: “Hôm nay quầng thâm mắt của chị hiện rõ lắm à?” Lát nữa cô ta còn phải đi gặp Kinh Tử Sâm đấy. 

“Vẫn ổn ạ.” Trợ lý cực kỳ đau lòng: “Chị lúc nào cũng xinh đẹp như vậy. 

Ngọc Tịnh Thi cười cười, sau đó lấy một chiếc gương ra, bắt đầu bôi kem dưỡng mắt. 

Ngọc tổng cố gắng như vậy, xuất sắc như vậy, tổng giám đốc Kinh không nhìn thấy sao? Tô Uyển Đình cảm thấy đau lòng thay cho Ngọc Tịnh Thi 

“Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngọc Tịnh Thi đứng lên: “Chị sẽ chú ý đến sức khỏe. Đi thôi, chúng ta cùng tới bộ phận thiết kế.” 

Ngọc Tịnh Thi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Thị, quyền cao chức trọng. 

Cô ta vốn có một phòng làm việc riêng rộng rãi, thế nhưng hiện giờ lại chấp nhận chuyển đến bộ phận thiết kế, việc này khiến mọi người cảm thấy rất phấn khởi, cho rằng cô ta khá thân thiện với cấp dưới. 

Được ngồi làm việc cùng với phó tổng giám đốc tập đoàn khiến các nhà thiết kế tràn đầy tinh thần chiến đấu. Chiến dịch này họ nhất định sẽ thắng! 

Họ nhất định phải thiết kế ra một tác phẩm mà Nữ hoàng nước Anh vừa nhìn thấy đã yêu thích. 

Trên xe quay về vịnh Minh Hà, Kinh Tố Ngọc ngồi cạnh cửa sổ, rèm xe màu tối được kéo lên, kín kẽ không có bất kỳ tia nắng nào lọt nào. 

Suốt dọc đường đi, Kinh Tế Ngọc im lặng không nói gì. 

Giúp việc Lạc Vân phục vụ bên cạnh bà ta, mái tóc tết hai bím đơn giản. Cô ta nghĩ ngợi một lát, hơi do dự, cuối cùng vẫn khoác lấy tay bà ta: “Bà chủ, bà đừng quá tức giận, hại đến thân thể mình.” 

eyJpdiI6ImdFcGRqNGFQN3hUMWx3QjcrdjRFMEE9PSIsInZhbHVlIjoiNXk4KzJhRmhYcUpGcVVMN2dSXC95aFZteGhLcnU4U0JFN2xYT29jZGNqWThUYWV3QnF6NTlnZVNoTDh1U1RTSzVoS2tcLzN6clhZODU4MEhpYUZOaE9FZ0FCV1JwaUVENjh6alRNQ3BWWis0dHdQZFU3WnQwMkpZeGZWWnZkTjVcL0VsVkRHNDVXZ24rdXNIR1BmMW5wRkQrOFloOVVON2doWnFHWDY2c0V6a1lcL1JFREw2WTcyU0VPMEN2d1JFY0tVQmFtMFNmQjREQnJEeWNjS0ZiaExQOWlCTGY4K3RmczJ0bGNMZ0paS1VMSDZxSjFOZHpSeEdLVnpkOGFPXC9GOEhablhhUmwwcVRKRkc1NnFPRjgyOFZtUVhhQmFuUkdyS09iZzV2OE93R0p1aG1YZE4xZDBhQzFDOEF6UDh0dXNGYlNocHBOZUJENk5NTlwvZ0FBT1g1aXZXWThHcHFyTGhUYWJiM3FiMmlhY3BBbUpjU2dOeWJqcVRQaHZMb3VcL1Raa1pxTFwvQ2FwVkp2eVpJdmtCU3MxUW1PajR5V0N4enlLZTFobTdOUlBKcFhGRTZiT1lQcU53bXZYUWc2NkFJUDFLTHROem5OT2kzOVwvWTVzVmdmWGtRNG1RS3ozSHNPZllWcFwvMGFFZUY4VytMZjFhNjE2dmFtamhJV3JBWHp3ZEtlTFRISitXOWdTZGZldG1PSmkyN1lOSlFYMmxrODRIR0h0ZnpRZFVpSGxrVT0iLCJtYWMiOiIyZGU2OTA3OTNkMGM3NDk2N2JlYmIzNDU3MDk2MWMzMTBjMTdlNGE5ODcwMWFmMTkzZDM0NTQ2NjI5NjU1YWQzIn0=
eyJpdiI6Im1VWW81N1lXZzEwVnZabWpkK1MzZmc9PSIsInZhbHVlIjoiU2VLeVptWnZNZkI3QzJHMFRTSzV1WENheFFBMmM5RmJvaXFjVVZPQkNTZnJldnQzamtmWXhjaU9ncEJSbU9pK2U1Vm9aSkZTWllhWUxGYU11Vm1YN2VCUlwvXC9CQk5cLzZDUWx6OVJVb0lucnM1NUcxS2MxT3paaXJRMjFDa25OMG43OVdKYWpaOHp1aDFTdERHaTJMbzdqRlBBaU1vRTlyUHJobDNsV2tpNXNURDJac1wvXC9FTkVzb1RwN0xcL2FveXVnanRRM21iWEpBUkVrc2lkODZ2SUp4NDRMYVk5TDVcL2NYcE92aG1weVczTTRrM3NySDBcL2hiR2NPNlBYVm96cEJQcVwvK2lFd2tuaVlXZUdtT2tWWlNCbyt0ZGlHWTFQSUdaVmttTk92UTBYNGxDeFpPTjkyUHBGUEVxdnBEZ3pmVDBaOG01WERaUklKYmhuOFNjRVNIcnV5TmRVanpsYUJMVDRsYWJ5Yk1uNnJnZFhUSWhZVHdQVmxYTGxqQXBtYjlDSWRzTlE4Tk1LOFBhcDlRM2RheHQrWEo2cDhKQTRuVnlCeG8rY2JMNktGeHozVHBGMzJGRU5QdEpuemkxaWx4cUN0dUVcL25DQVlnR0diYW54bXdZTCtwcGhVSFlnZk1oVnVOanV2R2xjTVdpbUh4RnVkeGJOcFZ2dGJTTVFnUFlCQVRMMEprd1l6RmFDdGJcLzFYR2ZkUHVEalNDcERaWHFibUZpVWRXSStTUzQzaXdxY2c4UmpRdVZFQXlBNDV4eEZHaDgzOENLcE9EWVRZVkNrYXB0R3djVk1vUzBzV2drNFkyTEx4eEh0OTBoWG9IbVwvcXp5dFlzQzlneFdnNkM4dUk3QzdJODIrdGNnOHltaWF2ZGVtR1E9PSIsIm1hYyI6ImJjNDNmYTlhY2UxNzcwZDMxOTg5YTgxZDZjYTQxNzBiOWJiNzA1MzcwOTU2YjJhYzQzNWY5MDM3YzljZTg0ZDcifQ==

Thật ra thông qua lần tiếp xúc này, Kinh Tố Ngọc cũng có cảm giác như vậy.

Ads
';
Advertisement