Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

Sau khi tiến vào phòng khách, Lê Mạn Nhu nói với quản gia Thẩm: “Hôm nay tôi muốn về thôn Tranh một chuyến, hôm qua có một người dân thôn bị thương chân, nếu Kinh Tử Sâm gọi điện thoại hỏi thì anh cứ nói tôi đang ngủ, tôi sẽ quay về trước khi anh ấy tan làm. 

“Được ạ. Quản gia Thẩm biết ơn cô, chuyện hợp tình hợp lý đương nhiên anh ta sẽ giúp cô giấu diếm. 

Khi Lê Mạn Nhu lên tầng lấy túi xách, Kinh Tố Ngọc dẫn theo giúp việc Lạc Vân bước vào nhà, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo. 

Quản gia Thẩm rất ngạc nhiên, dù sao thì sức khỏe của bà Kinh cũng không tốt lắm, người không thể ra nắng. Bà ta hầu như không bao giờ tới đây. 

“Chào bà chủ” Quản gia củi người chào. 

Lạc Vân đưa chiếc ô đen lớn đang cầm trong tay cho vệ sĩ sau lưng, sau đó đỡ lấy khuỷu tay Kinh Tế Ngọc. 

Bà ta đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt tinh xảo, mặc áo dài tay che chắn kín kẽ, đeo găng tay trắng viền ren, chân bước từng bước một về phía quản gia, tạo cho người khác cảm giác uy nghiêm. 

“Lê Mạn Nhu đâu?” Giọng điệu của Kinh Tố Ngọc lạnh băng. 

Quản gia Thẩm thận trọng trả lời: “Cô chủ ở trên tầng, cô ấy lấy xong đồ rồi sẽ xuống. Sau đó anh ta lẳng lặng rút điện thoại ra, chuẩn bị ẩn số. 

Kinh Tế Ngọc phát hiện động tác nhỏ của anh ta, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn gọi cho ai?” 

Quản gia Thẩm suýt nữa run tay đánh rơi điện thoại: “.” Anh ta không dám ngước mắt lên nhìn. 

Không đợi quản gia giải thích, Kinh Tố Ngọc đã lạnh giọng nói: “Không được phép gọi cho Kinh Tử Sâm. Ánh mắt lạnh băng của bà ta thoáng lướt qua căn phòng: “Hôm nay ai dám gọi điện cho Kinh Tử Sâm, tôi sẽ là người đầu tiên đuổi việc người ấy” 

Đám người giúp việc không hề nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh. 

Lạc Vân đỡ Kinh Tố Ngọc ngồi xuống ghế sofa. Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cầu thang, đợi Lê Mạn Nhu xuống tầng. 

Trên đường tới công ty, Kinh Tử Sâm ngồi ở ghế sau chiếc Lamborghini, ánh nắng sớm rực rỡ chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật sức cuốn hút lạ thường của anh. 

Rõ ràng anh biết mình cần phải đề phòng Lê Mạn Nhu, cũng biết cô là người sâu không lường được. 

Anh không chờ cấp dưới báo cáo hành tung hằng ngày của cô thì đã tìm được quê của cô rồi. 

Không những ăn luôn bát mì cô nấu, anh còn đưa cô về biệt thự, thậm chí ngủ với cô... 

Kinh Tử Sâm chẳng biết mình bị làm sao nữa, trong đầu anh lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của cô, có cảm giác đây là lần đầu tiên anh mất khống chế trong vòng 38 năm cuộc đời. 

Trong phòng khách rộng rãi của vịnh Phỉ Thúy, ánh đèn sáng trưng, mặt sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi gương. 

Kinh Tế Ngọc và Lê Mạn Nhu ngồi cách nhau một chiếc bàn trà, quản gia Thẩm và thím Chu đứng im sau lưng Lê Mạn Nhu. 

Lạc Vân và hai vệ sĩ đứng bên cạnh Kinh Tố Ngọc, có cảm giác như đi đàm phán. 

“Tôi đến gặp cháu trai và cháu gái của tôi. Ánh mắt Kinh Tế Ngọc sắc lẹm: “Xem thử hai mầm cây nhỏ ấy ở cùng cô sáu năm, rốt cuộc trông chúng như thế 

nào. 

“Hai đứa đi nhà trẻ rồi, trông chúng giống tôi” 

Câu trả lời không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti của Lê Mạn Nhu khiến Kinh Tố Ngọc giận tái cả mặt, ngay cả quản gia Thẩm cũng toát mồ hôi thay cho cô, bầu không khí trong phòng khách lại tụt xuống mấy độ. 

Ánh mắt Kinh Tố Ngọc hơi tối đi: “Tất cả các người ra ngoài đi” 

Lê Mạn Nhu không nói gì, cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi. 

Lạc Vân thì ngược lại, cực kỳ bất an, sợ bà chủ chịu thiệt, bởi vì mợ chủ này rõ ràng không hề dễ chơi, lần trước cô ta đã được kinh qua rồi. 

Quản gia Thẩm và thím Chu không thể không làm theo, mặc dù họ có lo lắng nhưng vẫn lui xuống. 

Lạc Vân đành phải đi theo đám vệ sĩ thối lui ra ngoài cửa phòng khách, ánh mắt vẫn luôn nhìn chòng chọc vào trong phòng. Cô ta không thể để bà chủ chịu thiệt được. 

Lê Mạn Nhu nghiêng người về phía trước, cẩn thận rót hai chén trà. 

Kinh Tế Ngọc nhìn chằm chằm động tác của cô, sắc mặt không hề dịu đi chút nào: “Cô có biết người tên Ngọc Tịnh Thi không?” 

Lê Mạn Nhu im lặng. 

“Con bé là một đứa trẻ mồ côi, năm mười một tuổi được tôi giúp đỡ. Từ lần đầu tiên trông thấy con bé, tôi đã cảm thấy đó là một cô gái rất đặc biệt, trong ánh mắt của con bé có sự dẻo dai của người kinh doanh. Nhà họ Kinh chúng tôi đã giúp đỡ rất nhiều học sinh, chỉ có con bé là không giống người bình thường. 

“Con bé cực kỳ chịu khó, can đảm chiến đấu chống lại số phận, từ trước đến giờ chưa từng phàn nàn lấy một câu. 

“Con bé cố gắng học tập, thường xuyên thức khuya đến bốn năm giờ sáng. Người khác học một chuyên ngành đã thấy mệt mỏi rồi, con bé học những mười mấy chuyên ngành. Trong mắt tôi, con bé vô cùng xuất sắc. 

“Con bé thực tập ở tập đoàn Kinh Thị, dựa vào nỗ lực của mình từng bước một đi lên, làm đến chức phó tổng giám đốc của tập đoàn, trở thành người tôi và Kinh Tử Sâm tin tưởng nhất. 

“Con bé là phụ tá đắc lực của Kinh Tử Sâm, con bé và Kinh Tử Sâm ở cùng với nhau mới là sự kết hợp hoàn mỹ” 

eyJpdiI6Im1SbnJSMWNJOEVGWWp6aWV2RHQxNFE9PSIsInZhbHVlIjoiT1lxd1ZwZUtsblROelJNSUhXbmtINlZiWk1PY3RGSElzUjc3YVpvWmZMUGNMdnM5S1VoVjNmYXNOZUVQdjhqT0V0WlhjaDN5a2RwbTVFM1lVRXJVM01LRk9FR3ZoUXFhOVcwRTlBOGtNWFwvWEFtT3pKMzBKWjhrbFRrdnhxYUM1WmpHdFhtV2lYUnArbEU4NE1mbEs0TndVTWQxdlpndGlSamlzMXE1QnN5OHBsS0Z0cldpSmx4clNpMHpHdDhWYnhsYU9KUnpod1ZVUDhDaSt3eUZOd1pLN0R4b3BEZVA0M3FJaVZ2VXE2cmNGd0IzRUhnUklBSVhlazZcL3BXOEoxQmozd1Z1aFRoVXFKS211WWlaaUcxUisrdVllU2gxYVluaDlkdUkxdllMS09rc2crV1NCRTZscmo2UW5mY3daOURxSndQb1RueW9HSXhSZEVjVWE0V2lzT2xuY1RRVEgxWnJpV1BPc1lNeFE9IiwibWFjIjoiNGExNjkwYjM3ZTkwMjA2MTAzMDQzZDhkNjVhOGJhZDA5YTMzNDY5OGY0ZmViNmY3ZmVhOThmNGZiM2EzN2ZhMSJ9
eyJpdiI6ImhHN3RHRFNETkJDSHNxOEU5WHFWc1E9PSIsInZhbHVlIjoiVUpSbEt2Y1VRMkxrZ3ozcmdYRmFmSzBrMUYzb0RpTWZRWlBORFc5dHJ3N0RFK2h0bjA1clNQbmppdzFcL29COVJEbVdER2RFaG9IZUNWSmV1YUFBWVFWVTN1RjBpdUZQNHVSOEtaZGZWWHQxZE1OellHNkQ4czA2YzhjMExvVTRGYzlURmg4Mm5YV1VNdzdMaTRBWVJNTEZXbUkxcWZcLytVamFSckh6ZzVoWVV6QWdnTjNFM3ZISWZRVmgrVkp1cmRNYXcxSW8zcnladk52YTZGSlFvMDhockZqeEd1VzFRdEpQTXM5T1BJMzdMbWNmb3NYckdwWHg5WlwvXC9oV0NVS01Ja0k4MHlRdWs1VzRZWXRcL3NLREVHanROYW82ZWxIZEVnR2VFRTR5bCtIR2ZrZElWNGR2S2JPZkVmYXBRUXpYNGYzSHFTdnVqV1VRTVB0anZRb2JCNDlMZDRYVFYyNDhKQ0Q3VVBGMWhqOStYY3JjM1dodHNcL1hQNVozVHBOTEhpV2toMWU5Z1l5XC9qd0lad2RmOXFjWVB6S2x6S3AyWGFsNGxmSXdESUluK2NyYmh4d2l2XC82OWNcL2hJNWJuNERaUjZwUWV3S044VkNJMTluczRcL0hkOTA4Qk5XQlNDcDdtdXdiXC8rMThnM3pHMjRPeGozK1lzUmRmMnMyalU4Q1pTaFhoWEQ4SGhzNytTZnR3NnArRGc5XC9ybFwvM2l0WEVqakFJM2FjKzI5dXpTeXVaYW9ReXlDV2piZVdYMWlMRDErdzVrZTN2OG9QeW45WGw1TzNqeEJrSUY2TjRaMjVtN3FhSHFtdWw5YUtFQXFUaFRlTjJkMG1ZVU1ISzYyYVAxd1FEQlM1WWF4Zk01bVNhREx6UlwvV0xTZz09IiwibWFjIjoiMGY1YjM3MmFkNDQ1N2ViOWNlZDA0NjJiYTgwNzg1Njg3NGYwOWE3MTcxMzM4OTdmOWJlZDgwN2E3ZTdjODVjNCJ9

Dứt lời, Kinh Tố Ngọc đặt tách trà xuống, đánh giá Lê Mạn Nhu kỹ càng, phát hiện đối phương dường như không mảy may lo lắng chút nào, ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhíu lấy một cái: “Rốt cuộc cô có nghe tôi nói không đấy?”

Ads
';
Advertisement