Ông ta như vậy khiến Gia Cát Thanh Vân vô cùng khó xử. Đánh bại đối phương thì dễ, nhưng muốn giết thì chắc chắn sẽ phải trả cái giá không nhỏ.
Phiền phức hơn là, đối phương có thân phận không tầm thường. Nếu ông ta giết trưởng lão chấp kiếm của Kiếm Tông, không biết sẽ gây ra phong ba bão táp cỡ nào.
"Bản lĩnh thì chẳng bao nhiêu, mà tính khí thì tệ hại! Kiếm Tông các ông, thật sự rất đáng ghét!"
Gia Cát Thanh Vân nghiến răng nói.
Lâm Chân nhướng mày, trầm giọng đáp: "Có bản lĩnh hay không, cứ ra tay là biết, cần gì phải nhiều lời!"
Không biết điều, được đằng chân lân đằng đầu!
Gia Cát Thanh Vân giận đến mức bật cười, mái tóc dài tung bay, lạnh lùng nói: "Ông muốn chết, Gia Cát Thanh Vân ta đây sẽ cho ông được toại nguyện. Hôm nay ta sẽ chặt đứt cái gọi là ngạo cốt kiếm khách của ông!"
"Sư thúc, Lâm Nhất chạy rồi!"
Đúng lúc này, sắc mặt một vị trưởng lão cảnh giới Long Mạch của Huyền Thiên Tông biến sắc, lớn tiếng hô lên.
Phong Giác đã lén lút rời đi. Gia Cát Thanh Vân tung ra một chiêu "Nghịch Chuyển Càn Khôn", uy thế quá mức kinh thiên động địa, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Sau khi kinh hãi lại, ông ta đã lặng lẽ đưa Lâm Nhất lén rời đi, đến tận bây giờ mới bị người khác phát hiện.
Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân khẽ biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên, Lâm Nhất đã biến mất.
Tầm mắt ông ta tiếp tục trông về phía xa, vượt qua hoang đảo, vượt qua mặt biển, cuối tầm nhìn, hai bóng người mờ nhạt dần hiện ra, chính là Phong Giác và Lâm Nhất.
Ông ta giật mình trong chốc lát, rồi ngay lập tức bật cười, khóe môi nhếch lên: "Không hổ là đệ tử ngu xuẩn nhất dưới trướng Dao Quang Kiếm Thánh, chạy ư? Chạy thoát được sao... Lâm Chân, ông không chết nổi rồi! Ha ha ha!"
Gia Cát Thanh Vân chẳng những không tức giận, ngược lại còn phá lên cười lớn.
Ông ta cũng đâu phải chưa từng nghĩ đến chuyện Lâm Nhất bỏ trốn, nhưng tại sao lại chẳng thèm quan tâm?
Bởi vì căn bản không cần thiết. Không có Lâm Chân che chở, cái gọi là Thần Đan trong mắt ông ta còn chẳng bằng con kiến.
Còn về Phong Giác, dù có là cường giả cảnh giới Sinh Tử đi chăng nữa, thì trong mắt ông ta cũng chẳng khác gì cỏ rác.
Giờ Phong Giác đưa Lâm Nhất bỏ trốn, lại đúng ý ông ta. Nếu không cần thiết, ông ta thật sự không muốn liều mạng với Lâm Chân.
Kiếm khách khác hẳn võ giả thông thường, phong mang quá sắc bén, lại không sợ chết. Một khi liều mạng thật sự, ông ta rất có thể sẽ bị đối phương làm trọng thương.
Gia Cát Thanh Vân giáng một chưởng đẩy lùi Lâm Chân, cười to: "Sự ô nhục của Dao Quang, quả nhiên danh bất hư truyền, đã tự dâng tới cửa, vậy ta cũng chẳng khách sáo nữa!"
Trong tiếng cười vang dội, Gia Cát Thanh Vân phóng vút lên không, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng ông ta đã hòa vào tầng mây, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Sắc mặt Lâm Chân trở nên khó coi. Phong Giác đang làm cái gì vậy.
Dựa vào thực lực của ông ta, muốn bỏ trốn ngay trước mắt Gia Cát Thanh Vân, gần như không thể nào.
Quan trọng hơn là trốn đi đâu?
Trong toàn bộ Thương Huyền Phủ này, có ai đủ sức đối đầu với Gia Cát Thanh Vân?
Không có!
Chẳng lẽ lại định dẫn theo Lâm Nhất chạy thẳng về Kiếm Tông? Đúng là nực cười!
"Hướng đi của Phong Giác, hình như là đảo Phù Vân..."
Đúng lúc này, ánh mắt lão hòa thượng của chùa Kim Cang lóe lên vẻ kỳ lạ.
Lẽ ra nên chạy về hướng Kiếm Tông, tại sao lại đi ngược lại, chạy về phía đảo Phù Vân.
Khoảng cách giữa đảo Phù Vân và nơi này rất xa, nhưng đối với cường giả cảnh giới Sinh Tử thì cũng không xa đến thế. Chỉ cần dốc hết tốc lực, nhiều nhất một canh giờ là tới nơi.
Sắc mặt Lâm Chân thay đổi liên tục, dường như nghĩ ra điều gì, chợt đại biến, giận dữ quát: "Tên này, đúng là làm bậy!"
Vèo!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất