Gia Cát Thanh Vân đại sát tứ phương!
Trước tiên là đánh bại Lâm Chân của Kiếm Tông, sau đó một địch sáu, điên cuồng hành hạ sáu vị vương giả cảnh giới Sinh Tử.
Nơi có Thánh Giả, vua của nhân gian!
Uy áp trên người ông ta lúc này đã đạt đến cực hạn, có thể nói là khí thế bừng bừng, thần thái bức người, mang phong thái vô địch, chấn nhiếp bát phương.
"Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!"
"Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!"
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, toàn bộ Huyền Thiên Tông lập tức bùng nổ, trong chớp mắt vang lên từng đợt hô hoán chấn động.
Các tông môn siêu cấp khác, bao gồm cả mọi người ở Kiếm Tông, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng khó coi. Nhìn về phía Gia Cát Thanh Vân, trong mắt tràn đầy e ngại và sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn sau lưng không ngừng.
Không hổ danh là đệ tử yêu nghiệt nhất dưới trướng Thiên Huyền Tử, khiến người ta không thể nói gì hơn.
Tâm trí mọi người đều như điện giật cùng một lúc.
Gia Cát Thanh Vân còn chưa bước vào Thánh Cảnh, vậy thì sư tôn của ông ta, Thiên Huyền Tử, siêu phàm quật khởi nhanh nhất trong gần nghìn năm qua tại Hoang Cổ Vực, rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Không dám nghĩ, hoàn toàn không dám nghĩ.
Gia Cát Thanh Vân đứng lặng giữa không trung, một thân áo đen, tay cầm quạt xếp, toát lên vẻ phong lưu tao nhã khó diễn tả bằng lời.
Ông ta đưa mắt đảo qua, lạnh lùng nói: "Chỉ có chút thủ đoạn này mà cũng muốn ta dừng tay? Một đám phế vật, dù có liên thủ thì cũng vẫn là phế vật mà thôi!"
Sắc mặt của các vị vương giả cảnh giới Sinh Tử đỏ bừng, bị chỉ thẳng vào mặt mà sỉ nhục, nhưng lại không thể phản bác lấy một câu.
Quá mất mặt!
Mấy người hợp sức mà lại thua thảm hại đến vậy.
Quan trọng hơn là, Gia Cát Thanh Vân tuổi vẫn còn rất trẻ, còn chưa tròn trăm tuổi.
"Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết muốn chém, tùy ông quyết định!" Lâm Chân nắm chặt kiếm, lạnh lùng nói: "Nhưng muốn ta giao Lâm Nhất ra thì ông đừng có mơ!"
Các cường giả cảnh giới Sinh Tử từ Huyền Cốc, Thiên Đao Các nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đạt đến cảnh giới này như bọn họ, rất ít người thực sự ra tay giết chết đối thủ. Dù có thâm thù đại hận thế nào, cũng không dễ dàng hạ sát thủ.
Bởi vì cảnh giới Sinh Tử có vai trò vô cùng quan trọng đối với tông phái. Họ là chiến lực cốt lõi của tông môn, là nền móng, là tượng trưng cho căn cơ.
Một khi tùy tiện giết chóc, rất dễ dẫn đến chiến tranh giữa hai tông môn.
Sở dĩ họ dám đối đầu với Gia Cát Thanh Vân, cũng vì tin chắc rằng ông ta sẽ không giết họ. Tương tự, nếu họ liên thủ đánh bại Gia Cát Thanh Vân, thì chắc chắn cũng sẽ không giết ông ta.
Đây là một quy tắc ngầm, là sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Ngươi đã bại, thì để đối phương dẫn người đi, không có gì để nói.
Nhưng lúc này nghe lời của Lâm Chân, lại có cảm giác không chết không thôi, muốn cá chết lưới rách.
Họ còn có thể đánh một trận không?
Tất nhiên là còn. Đạt đến cảnh giới Sinh Tử, ai mà không có át chủ bài giữ mạng và đòn sát thủ. Nhưng một khi tung ra, đó sẽ là một trận chiến sống còn thực sự.
Vì Đại Thánh Chi Nguyên, không đáng.
"Lâm huynh, minh ước chúng ta đã thực hiện, nhưng nếu muốn không chết không thôi... thật sự xin lỗi, chuyện này ta không thể theo."
Người nói là một người trung niên, một cường giả cảnh giới Sinh Tử của Huyền Cốc. Trong số sáu người, ông ta bị thương nặng nhất, là người đầu tiên lên tiếng.
"Đây là ân oán giữa Kiếm Tông và Huyền Thiên Tông, chư vị, không cần xin lỗi."
Lâm Chân rất bình thản, nhưng bàn tay cầm kiếm của ông ta lại không hề nới lỏng chút nào, ánh mắt vô cùng kiên định.
Đệ tử Kiếm Tông có thể bại, nhưng tuyệt đối không thể đầu hàng!
Với tư cách là trưởng lão chấp kiếm, ông ta càng không thể lùi bước. Đã là kiếm khách, ngại gì sống chết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất