Nhưng trước mắt hắn ta cảm thấy phiền não, không có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện này, lạnh lùng nói: "Sau này đi đường thì mở mắt to ra chút, nếu không thì ta lại tưởng là con chó con mèo nào mà tiện tay giết chết."
"Ừ."
Triệu Nham gật đầu một cái.
"Hừ!"
Lôi Tuyệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
"Còn chưa đủ nhanh mà..."
Đến khi đối phương rời đi, Triệu Nham cau mày, tự lẩm bẩm.
Y nghĩ như vậy, hai mắt dần dần thất thần, chỉ chốc lát đã đi tới chỗ Công Tôn Viêm trong mật thất.
Thấy đối phương quỵ xuống đất, trong miệng tự lẩm bẩm, Triệu Nham hoàn toàn không thấy kỳ quái, nói: "Công Tôn Viêm ngươi đang nói chuyện với ai thế? Lôi Tuyệt đã đi rồi, ngươi không cần quỳ nữa đâu."
Tiếng nói đột nhiên xuất hiện khiến cho Công Tôn Viêm vui mừng trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt lại cứng đờ.
Triệu Nham không nhìn thấy Kiếm Đế ư?
Gã nghiêng đầu nhìn bóng người kia rồi lại nhìn Triệu Nham, đối phương hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Ngự Thanh Phong cười như không cười nhìn gã, Công Tôn Viêm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, gã bò dậy nhìn về phía Triệu Nham nói: "Ngươi không thấy sao?"
Có người à?
Triệu Nham như có điều suy nghĩ, nhìn về phía ngón tay Công Tôn Viêm chỉ, rồi sau đó chợt ra tay, đâm một kiếm ra ngoài.
Một kiếm này đâm thẳng đến giữa mi tâm của Ngự Thanh Phong, trong lòng Công Tôn Viêm ùm một tiếng, thiếu chút nữa là tim nhảy ra ngoài.
Vút!
Kiếm trong tay Triệu Nham xuyên qua mi tâm của Ngự Thanh Phong, nhưng lại giống như đâm vào không khí mà xuyên qua.
"Đồ thần kinh."
Triệu Nham lẩm bẩm một tiếng, thu kiếm về.
"Hắn không thấy được ta."
Lời của Ngự Thanh Phong vang lên trong đầu Công Tôn Viêm, gã sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên.
Hồi lâu, gã mới tỉnh táo lại, ở trong đầu nơm nớp lo sợ đáp lại: "Tiền... Tiền bối... ông thật sự là Kiếm Đế à?"
“Hàng thật giá thật.”
Ngự Thanh Phong cười nói.
"Vậy ông thu ta làm đồ đệ đi, vừa rồi tiền bối hiểu lầm rồi, tuy Công Tôn không phải tài năng xuất chúng của Kiếm Đế nhưng vẫn luôn có phong thái như Kiếm Đế Phong!" Công Tôn Viêm kích động trong lòng, cảm thấy mình thật may mắn, nếu được Kiếm Đế thu làm học trò, vậy thì gã sẽ có thể bay lên trời cao.
"Ngươi không được, nhưng mà hắn thì cũng có khả năng."
Ngự Thanh Phong cười một tiếng, cũng không cười nhạo phong thái Kiếm Đế của Công Tôn Viêm mà đưa tay chỉ Triệu Nham.
Khóe miệng Công Tôn Viêm giật một cái, phải tìm thời cơ để loại bỏ tên ngốc này mới được.
"Đừng để bại lộ sự tồn tại của ta, cứ đi theo ta là được."
"Đi đâu?"
"Đại Thánh Chi Nguyên."
Ngự Thanh Phong đơn giản nói.
Công Tôn Viêm lại kích động lần nữa, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Tiền bối, năm đó không phải ông đánh lén Khô Huyền Đại Thánh thật đấy chứ?"
"Không phải trước đó ngươi rất thông minh sao? Bản thân đã biết đáp án thì còn hỏi ta làm gì?"
Ngự Thanh Phong để lộ nụ cười, không giải thích.
Không phải là Kiếm Đế, nhưng vì sao ông ta phải đi tìm Đại Thánh Chi Nguyên, Công Tôn Viêm chỉ cảm thấy nhức đầu, hôm nay thật sự đã gặp ma rồi.
Thật khó hiểu, Kiếm Đế Ngự Thanh Phong, sao lại ẩn núp ở trong một bức họa ở tháp Linh Lung Tháp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất