Thậm chí bao gồm đao ý của gã!
"Chuyện này ... sao có thể..."
Nam Cung Trạch tự lẩm bẩm, sắc mặt hơi thay đổi, gã vội vàng đưa tay muốn nắm lấy cán đao.
Nhưng tay còn chưa chạm đến cán đao thì gió rét lại kéo đến, Tô Hàm Nguyệt cởi nón lụa trắng ném về phía gã.
Chiếc nón lụa kia giống như một ngọn núi thần, xuyên qua hư không, làm rung chuyển cả bầu trời.
Lại nhanh như sấm chớp, đến nơi ngay lập tức.
Nếu như gã còn tiếp tục rút đao thì nhất định sẽ bị chiếc nón đánh trúng, nếu không thì phải cần tế tinh tượng.
Nhưng bây giờ còn chưa được tính là đánh nhau, nhiều lắm cũng chỉ là dò xét thôi, nếu lại sử dụng tinh tượng, với Nam Cung Trạch kiêu ngạo, gã nhất định sẽ không thể chấp nhận nổi.
Đáng chết!
Trong lòng Nam Cung Trạch hung hăng mắng một tiếng, đành phải từ bỏ việc rút đao, hai tay đẩy thật mạnh ra.
Bùm!
Chiếc nón nổ trong nháy mắt, làn khí ngất trời, khóe miệng Nam Cung Trạch tràn ra vết máu, cả người lùi về sau hết mấy bước.
Hiển nhiên là đã chịu thiệt không nhỏ trong lần dò xét này.
"Ai cho phép ngươi bắt nạt chàng ấy?"
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên lần nữa, tóc Tô Hàm Nguyệt mượt như suối, mái tóc dài tung bay, sau khi nàng cởi nón thì để lộ ra nhan sắc vô cùng xinh đẹp. Chân của Diệp Tử Lăng đã đẹp lắm rồi, nói là tuyệt sắc thì cũng không quá đáng, nhưng vẫn kém hơn Tô Hàm Nguyệt một chút.
"Thiên mệnh siêu phàm!"
"Lại là thiên mệnh siêu phàm!"
Tất cả Thần Đan tôn giả ở đó đều sợ ngây người, ai cũng trố mắt nghẹn họng, trong mắt để lộ ra vẻ không thể tin được.
Phù Vân Kiếm Tông lại có thêm một thiên mệnh siêu phàm, đây là loại tông môn quái vật gì thế.
Khóe miệng Nam Cung Trạch giật giật, hơi biến sắc mặt, trực giác nói cho gã biết, người phụ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn người đánh nhau với Ninh Phong.
Tô Hàm Nguyệt vung tay lên một cái, trong tay áo có đàn cổ xuất hiện, ngay khi mọi người cho rằng nàng sẽ đánh đàn thì nàng đột nhiên đưa tay ra.
Bốp!
Chiếc đàn cổ vỡ tan, có một thánh kiếm tỏa ra ánh sáng ngọc xuất hiện, sau đó được nàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lui!
Lông trên người Nam Cung Trạch đột nhiên dựng đứng hết lên, chân gã đạp mạnh xuống đất một cái, cả người bị đánh bay ra ngoài như viên đạn.
Trong lúc người ở giữa không trung liên tục lùi về sau thì gã đưa tay cầm chuôi đao, nhanh như chớp mà rút đao ra khỏi vỏ.
Tiếng kim loại va chạm đá vang lên, kiếm quang và ánh đao chiếu loạn, tia lửa văng khắp nơi trung, nhanh chóng không thể nhìn rõ hai bóng người.
"Thằng nhóc này, đúng là rất có duyên với phụ nữ."
Chương Tấn của Hỏa Lôi Môn liếc nhìn Lâm Nhất, trong mắt có vẻ ghen tị hết sức rõ ràng, gã châm chọc nói: "Còn nữa không?"
"Ta còn có một con mèo."
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, nhẹ giọng cười nói.
Hừ!
Tiểu Tặc Miêu đứng trên vai Lâm Nhất, gào thét về phía Chương Tấn, chẳng qua là hình thái mèo của nó hết sức xinh đẹp, hoàn toàn không có chút hung dữ nào.
"Ngươi giỡn với ta hả..."
Khóe miệng Chương Tấn giật giật, sắc mặt u ám, lạnh giọng hừ nói.
Nhưng gã còn chưa dứt lời, Tiểu Tặc Miêu nhảy cẫng lên vai Lâm Nhất, chờ đến khi nó xuất hiện ở trước mặt Chương Tấn lần nữa thì đã biến thành Thái Cổ Long Viên, thân thể khổng lồ, cả người tràn ngập lệ khí đến từ thái cổ.
Chương Tấn há miệng, ngẩn ra trong chốc lát.
Bùm!
Trong lúc thất thần, Tiểu Tặc Miêu đã đá gã bay lên trời, sau đó lại đưa tay bắt về phía đối phương.
Thánh văn nở rộ trong lòng bàn tay nó, tỏa ra khí tức cổ xưa, ma quang sôi trào, hình ảnh này khiến mọi người phải trợn mắt hốc mồm.
Thiên mệnh siêu phàm!
Mèo thiên mệnh siêu phàm!
Hiện trường lập tức bùng nổ, vô số người la hoảng lên, sắc mặt của ai cũng gần như vặn vẹo, hoàn toàn không ngờ được.
Trong chớp mắt, cái gọi là bốn đại thiên mệnh siêu phàm cũng chỉ còn lại một mình Độc Cô Viêm – người được coi là kiếm pháp vô địch.
"Quỳ xuống!"
Độc Cô Viêm đột nhiên mở miệng, quát lên một tiếng rồi mở mắt ra.
Mắt kiếm Thanh Lôi!
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, vô cùng hoảng sợ, rối rít chạy trốn ra xa, ai cũng phải trợn mắt há hốc miệng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất