"Thân phận chàng đã bại lộ, nên giải thích đàng hoàng với Diệp Tử Lăng đi.” Giọng nói Tô Hàm Nguyệt nhẹ nhàng truyền tới, như thì thầm: "Nàng ấy là cô nương tốt, chàng không được phép làm tổn thương nàng ấy, chuyện do mình làm ra thì mình phải tự giải quyết."
Tiếp xúc với nhau trong nhiều tháng ở trên đảo Khô Huyền, cái nhìn của Tô Hàm Nguyệt về Diệp Tử Lăng đã thay đổi không ít, sau khi hai người quen biết lâu thì phát hiện ra điểm thu hút của đối phương.
Tựa như hận vì đã gặp nhau muộn, loại cảm giác này hết sức hiếm thấy, nhưng lại rất chân thực.
Tô Hàm Nguyệt hộ pháp thay nàng ấy, hoàn toàn là thật lòng, không có ý gì khác.
"Vậy ta thu nhận nàng ấy luôn."
Lâm Nhất nói giỡn.
"Chàng có thể thử."
Dưới chiếc mũ lụa trắng, Tô Hàm Nguyệt rất nghiền ngẫm cười nói, cả người Lâm Nhất run lên, hắn cảm nhận được sát khí.
Vèo!
Hai người bay từ trên trời xuống, chớp mắt đã đi đến trước mặt Diệp Tử Lăng, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tử Lăng, sắc mặt cứng ngắc, không cười nổi, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi."
Thật ra hắn không cần xin lỗi, hắn cũng không hứa hẹn với Diệp Tử Lăng điều gì, quan hệ giữa hai người cũng chỉ thuần túy là thích.
Chỉ là trùng hợp, người mà nàng ấy thích vừa lúc là Táng Hoa công tử thôi.
Diệp Tử Lăng rất bình tĩnh, cười nói: "Ta thích Táng Hoa công tử, hoàn toàn không liên quan gì đến Lâm Nhất đệ cho nên không cần xin lỗi, chúc mừng ta luyện hóa thánh văn nguyên thủy là được."
Trái tim nàng ấy tan vỡ trong giây lát, ngay khi Táng Hoa công tử tháo mặt nạ xuống.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, thật ra thì nàng ấy đã sớm có cảm giác, Táng Hoa công tử giống như một giấc mơ trong lòng.
Nếu như có thể, hãy để giấc mơ này không bao giờ kết thúc.
Nàng ấy đã trao đi tình cảm chân thành, thích cũng là chân thực. Quả thật Táng Hoa công tử xuất hiện ở trong cuộc đời nàng ấy, ngày hôm đó là đêm trăng tròn, Táng Hoa công tử thổi tiêu giết người, quả thật làm trái tim thiếu nữ phủ đầy bụi hơn hai mươi năm của nàng ấy lay động.
Khi Táng Hoa công tử cởi mặt nạ ra thì giấc mộng trong lòng nàng ấy cũng đổ vỡ, nhưng những mảnh vụn ấy đã ẩn sâu trong từng ngóc ngách trong cơ thể nàng ấy.
Ngược lại là càng chân thực, khiến cho nàng ấy biết, đây không phải giấc mơ.
Hắn đã tới, ta đã yêu, như vậy là đủ rồi.
Lâm Nhất thoáng ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ lại, ánh mắt hai người đối diện, trên mặt mỗi người đều để lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Chúc mừng!"
Lâm Nhất đưa tay ra, Diệp Tử Lăng đưa tay ra, hai cái tay nắm thật chặt.
Thật ấm áp, cũng rất thuần túy.
Đúng như lời hai người đã nói, thích này và thích kia không giống nhau, giữa hai người vẫn luôn tồn tại tình bạn.
"Sau này, không được phép bắt nạt Tô tỷ tỷ, nếu không ta sẽ đánh đệ."
Hai người buông tay, Diệp Tử Lăng nhìn về phía Lâm Nhất, nghiêm túc nói: "Bây giờ ta đã rất lợi hại rồi."
Trên người nàng ấy có huyết mạch của kiếm thể Thần Long và Tuyết Diệu Hoa, hôm nay lại thôn phệ luyện hóa thánh văn nguyên thủy, in vào thần đan.
Nếu thật sự chiến đấu thì những siêu phàm ngày đó thật sự chưa chắc là đối thủ của nàng ấy.
Lâm Nhất cười mỉm, bất đắc dĩ nói: "Vậy ta thật sự không có dũng khí bắt nạt nàng ấy, chỉ là nếu nàng bắt nạt ta thì sư tỷ cũng phải giúp ta mới được."
"Hừ, vừa rồi ở trên trời đệ còn rất đắc ý, vẫn luôn bắt nạt Lạc tỷ tỷ." Diệp Tử Lăng trợn mắt nhìn hắn một cái, căn bản không tin.
Sắc mặt Lâm Nhất lúng túng, đúng là bị bắt tại trận, quả thật không thể phản bác.
"Đại sư tỷ, người của Kiếm Tông tới."
Lưu Thanh Nghiêm bỗng nhiên mở miệng, chỉ thấy Mộc Thanh Thanh dẫn theo một nhóm đệ tử Kiếm Tông lững thững tới chậm trên mặt tuyết.
Trừ bọn họ ra, còn có các cô gái của Thánh Âm Các lặng lẽ đi theo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất