Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Loại cảm giác đó khó chịu đến mức nào, không nghĩ cũng biết.  

 

"Mẹ kiếp, ta thấy thật ghen tị!"  

 

"Vô lý, vẻ ngoài đẹp mắt thì đã đành, thế mà thực lực còn mạnh như thế, hồng nhan tri kỷ còn xinh đẹp như vậy, đúng là không cho người ta đường sống mà."  

 

"Táng Hoa công tử thật ngông cuồng!"  

 

"Đương nhiên, từ trước tới nay người đứng đầu Thiên Lộ vẫn luôn là yêu nghiệt mạnh nhất."  

 

Bên cạnh núi Ngân Tuyết vang lên tiếng ồn ào liên miên không dứt, từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, đều vô cùng hâm mộ.  

 

Từng người nuốt nước miếng, vẻ mặt khó chịu, ghen tị vô cùng.  

 

"Sư đệ thật sự là một tấm gương sáng!"  

 

"Quá tuyệt vời!"  

 

Bên cạnh Giang Ly Trần là Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm, bọn họ cảm thấy kinh ngạc, đều bội phục đến sát đất.  

 

Nếu như Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh biết hành động bây giờ của Lâm Nhất thì e là phải phát cáu đến hộc máu, Lâm Nhất hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  

 

"Lá gan huynh thật lớn, lần sau không cho phép làm như vậy nữa!" Tô Hàm Nguyệt nhìn về phía Lâm Nhất, câu nói này giống như lời của bậc đế vương, tràn đầy uy nghiêm. Nhưng hai gò má hồng và chút ngượng ngùng rõ ràng trên mặt nàng đã tạo ra loại khí chất tương phản, nhìn thật đáng yêu.  

 

"Không dám nữa, vợ à."  

 

Lâm Nhất lơ đễnh cười hì hì nói.  

 

Sắc mặt Tô Hàm Nguyệt đỏ ửng, nhất thời vội la lên: "Ai là vợ huynh chứ, không cho phép ba hoa!"  

 

"Tô Hàm Nguyệt là vợ ta."  

 

Lâm Nhất trừng mắt nhìn, thuận tay nhéo mặt nàng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.  

 

"Không được đắc ý!"  

 

Tô Hàm Nguyệt hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, hờn dỗi nói.  

 

"Ha ha ha, được rồi vợ."  

 

Lâm Nhất cười lớn, sau khi cười xong thì không cho Tô Hàm Nguyệt thời gian phản ứng, lại hôn một cái lên môi Tô Hàm Nguyệt.  

 

Tô Hàm Nguyệt kinh ngạc, sau đó đưa tay đánh vào lưng Lâm Nhất mấy cái, nhưng sau đó cũng dần dần không giãy giụa nữa. Nàng trở tay giữ lại cổ của Lâm Nhất, mạnh mẽ đáp lại hắn, đến khi tách ra thì khóe miệng Lâm Nhất có vết máu.  

 

Lâm Nhất dí ngón tay vào, nhìn về phía đối phương cười nói: "Nàng đang muốn mưu sát chồng sao?"  

 

Tô Hàm Nguyệt hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: "Ta không biết."  

 

"Không sao, ta biết, ta có thể dạy nàng."  

 

Lâm Nhất cười tủm tỉm nói, nhưng nói xong thì cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm, đúng như dự đoán, Tô Hàm Nguyệt cười mỉm nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Biết gì cơ, có thể học cùng ai chứ? Nói cho ta nghe!"  

 

Lúc nói chuyện, nàng cầm lấy cổ tay Lâm Nhất rồi bóp thật mạnh.  

 

Lâm Nhất đau đến mức giật giật khóe miệng, ngượng ngùng cười nói: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm."  

 

"Hừ, tha cho chàng một mạng!"  

 

Tô Hàm Nguyệt buông tay ra, nhận lấy chiếc mũ lụa.  

 

Lâm Nhất nhìn đối phương, hơn nửa năm nay hai người đã bên nhau trong thời gian dài. Trừ lúc ban đầu, Lâm Nhất không đoán được thân phận đối phương ra thì sau này hắn cũng đã biết được thân phận của nàng.  

 

Suy nghĩ lại một chút, thật sự có chút cảm khái.  

 

"Hàm Nguyệt, nàng thật đẹp."  

 

Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt ôn nhu, bỗng nhiên mở miệng nói.  

 

"Trước kia không đẹp sao?"  

 

"Lúc cười là đẹp nhất."  

 

Lâm Nhất hỏi một đằng, đáp một nẻo.  

 

Tô Hàm Nguyệt đội mũ lụa trắng lên đầu, ngay khi cái khăn che mặt sắp rơi xuống thì nàng nhẹ nhàng mỉm cười với Lâm Nhất.  

eyJpdiI6IkZmV1dTWXp6REdUWjg1ZDBMd1JkNVE9PSIsInZhbHVlIjoiMG0xaXcrZlpxSFNzN1hmYnRSS3ZNSHBWMk9BOVhaYWx2V3lzTExiaXZwUjNBbHA4d2J1XC9tMDNjNDlRNzdpaFMiLCJtYWMiOiI5MDI0MTQzNWIyZDRiMjNmZmMzZmQxMWU2YmRhOWMwNzZlMWJiYWVkY2JkZThiZjc1ZDJkZjI1OWQ2YzNiMWUwIn0=
eyJpdiI6IjY3bEU2ODliUHJ5R2dMd1dXcjBBSmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9CM0xJbmRqSEcybUlzOTBub3NkN2lJcCtodnF6S0x4OE1BY0VNRWFtd0dZOWJCaE44VFNmVjlDRVlMUG42K01PU1N1ZW8xXC9VWld5VFo4RGJqSURHUVwvNGF0TnVvQ3FJbVwvdXBUc1pjT0dRdW1ucEFJYlVCbk9cL0I0alBBT3N3MGpTb1VwSGlveFNESklxS29MdWxXM2Yybjg4Vmpzb1VnVm1PaEQ0TFlOUHc2azM1a0orM200Q1k3ajMwKzdcL3lkZFJxUGh3aW43Z3VVSWJSTDhNUDJkaEdkS0xLUGhvNUdjUkcwdDc5RW15Q1RabzdUOW4zb2VhbVJZaEJWaEp4WXpmaHNYSmtubWVNak1HSm9KY1FlTUFiTWxGM0FzZ1BJSkFrOUNcL0NqNkNVNkxIYk5zeENNOGIrbFhtMithXC9OUzlVQkloU0ZiM0dQKzRYazY1NUY0ZnMxd3N2WXhsbjFESHllMXNlV1lOQ1BHc0hpaW5rd2JvUTdEZ0p6SitXVE1QMDZoQzdvQ2VVRmJzZE41UHlHWUR1TzF1RUtTa2VLODRnOU1EbGErUVdaZEZDcGgxQXFqZ1JGZmxZaThnc1paXC8xWTEwMlNJNmVvSjl0WGZ4UEVHVnc9PSIsIm1hYyI6IjhiMjMwZTBkMTVjOTU3Y2M1OWQ3ZThhNzRlYjc1YjVlYzI0Njk4MzcwYzJjMjNiNDI5MTg2NGVmOWUyOThhMjcifQ==

Chẳng qua là còn chưa nhìn đủ thì cái khăn che mặt đã rơi xuống lần nữa, Lâm Nhất cảm thấy vô cùng mất mát. 

Ads
';
Advertisement