Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Lâm Nhất yên lặng.  

 

Hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: "Chẳng lẽ lại không có người nghĩ tới việc khai sáng chí tôn tinh tượng mới sao?"  

 

"Tất nhiên là từng có."  

 

Tiểu Băng Phượng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà tất cả đều thất bại, thượng cổ hoàng kim thịnh thế, có không ít yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm, thiên tư ngang dọc, người điên xuất hiện lớp lớp. Nhưng mà đều thất bại, mảnh tinh không này đã không có vị trí cho bọn họ, nếu muốn khai sáng chí tôn tinh tượng mới thì phải đối đầu với một trăm bộ chí tôn tinh tượng, điều này sẽ khó khăn đến nhường nào?"  

 

"Mà mỗi loại chí tôn tinh tượng, ít nhất cũng phải trải qua truyền thừa trên một triệu năm, ánh sáng của nó có thể sánh bằng tiên thiên tinh tượng vĩnh hằng bất hủ! Chúng đã đủ sáng chói, chí tôn tinh tượng mới cũng chưa chắc có thể đạt tới độ cao này."  

 

Vừa nói, Tiểu Băng Phượng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, phát ra một tiếng hô khẽ.  

 

Nàng ta kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, dò xét nói: "Lâm Nhất, ngươi sẽ không có suy nghĩ muốn khai sáng chí tôn tinh tượng mới chứ ? Điều này không thể, sẽ chết người..."  

 

Lâm Nhất không lên tiếng, hắn thầm chấp nhận.  

 

Tiểu Băng Phượng che miệng khẽ hô, không tưởng tượng nổi.  

 

Lâm Nhất bất đắc dĩ thở dài nói: "Lúc mới vừa vẽ Long Bàn Thâm Uyên, ta cảm giác máu ta là nước đá, lạnh lòng. Ta có thể cảm nhận được trong bức họa ẩn chứa dị tượng kinh khủng đến mức nào, nhưng lòng ta lại không sôi trào, chỉ tĩnh mịch trầm trầm."  

 

"Lúc vẽ phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn, ta rất dễ nhận ra, nhưng lòng lại như gợn nước, bình tĩnh đến mức khiến cho ta rợn cả tóc gáy. Ta..."  

 

Lâm Nhất dừng một chút, đầu vốn đang ngẩng cao của hắn chậm rãi cúi xuống, nhìn về phía Tiểu Băng Phượng nói: "Ta không thể nào cứ học theo con đường của Tử Diên Kiếm Thánh được. Trên thực tế, ta cũng đã sớm vượt ra khỏi con đường của ông ta, Thương Long Thánh Thiên Quyết vốn cũng không thuộc về ông ta."  

 

Tiểu Băng Phượng kinh ngạc không thôi, không nói thành lời.  

 

"Ta cũng muốn biết rõ, cái gọi là tám hung tỏa hồn trận từ thời thái cổ đến tột cùng là cái gì, thanh kiếm trong cơ thể ta... rốt cuộc là có xảy ra chuyện gì?"  

 

Lâm Nhất nói chuyện rất nhẹ, nhưng càng nói thì tiếng nói của hắn càng trở nên kiên định, máu ở trong người hắn sôi trào cuồn cuộn như giang hà.  

 

Lòng hắn như có lửa đốt, hừng hực cháy ở ngực.  

 

"Ta muốn chí tôn tinh tượng thuộc về chính ta, chí tôn tinh tượng thuộc về Táng Hoa công tử, ta vì chí tôn, sẽ không đi theo con đường quá khứ!"  

 

Tiểu Băng Phượng hoàn toàn kinh hãi, tim nhảy bình bịch không ngừng, thậm chí có chút không dám nhìn Lâm Nhất.  

 

"Ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?"  

 

Trên mặt Lâm Nhất nở nụ cười, hắn nắm chặt quả đấm đưa ra ngoài.  

 

Đây là một quyết định rất to gan, hắn muốn tự mình gánh lấy, nhưng nếu có người có thể đủ hiểu ủng hộ thì không thể nghi ngờ, đây cũng là điều cực tốt.  

 

"Bổn đế sẽ điên cuồng theo ngươi một lần, ngươi tên khốn này, đúng là luôn khiến người khác không thể tịnh tâm!"  

 

Đại đế chẳng biết tại sao mà chóp mũi hơi chua, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm nhỏ đi lại gần.  

 

Vèo!  

 

Tiểu Tặc Miêu chạy tới, nó cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn Lâm Nhất một cái, lại nhìn Tiểu Băng Phượng một cái.  

 

Nó xù lông xù đi lại gần, ba quả đấm, lại một lần nữa sát cạnh nhau.  

 

"Ngươi đã nói, ba chúng ta sẽ luôn cùng nhau, mọi người để ý lẫn nhau, vĩnh viễn không chia cách." Tiểu Băng Phượng đỏ mắt, hung tợn nhìn chăm chú về phía Lâm Nhất.  

 

"Nhất định."  

 

Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Nhất lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng nói ôn hòa giống như gió xuân.  

eyJpdiI6Im1zMzRsdHdoNFNWVFp1dXJzeVAzZkE9PSIsInZhbHVlIjoiaTcyTXpZdHk4N2pNYVY3cUNPSEN0REpQZm5YUmx1Nkt4cHorbGJZTDZwZmEyYk5SQlVEb1o0MklPbmRCa1g4ayIsIm1hYyI6ImFmOTVmNDRiMWI1MWQ3YWQ4ZWMwNTkzMDIzODVkYzBiMWVkNDMwZmRlYmRjNjE1YTg4OTU3NTM1MmUxODk0NzEifQ==
eyJpdiI6ImV3UmQ5Y2s1NHF0UVd5XC8xbWMyd2R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ2ZU84K3FcLzZMUjJUN1VraGl0SHBmOHYrQ3JcLzZLcDNPTXlIT2lcL1FXNkt3MEFBbDZ1c0l4MVlaZFM5MGZENmFNTGlrSW1FZXJ6SUs4ZjN5VVpmNTNDK21wa0ZuMERESTl6RjY5MWhNTXp0SjVwTHNYWkFkc1VLOVI1VzhZY2ZOMTNPb2p3eExBZDZXaEtmTFwvRDNnUlRCeG16aVRyeW83cVhodk9LQXhjMFVPRGRFUU85ZFlvUFBcL2g1cXdpM1wvZVwva2hocnkzMUZJYUZnbnF1U21DZ1FVZW1VWVZXcWdSUHhOQzFYOUVNTzkxZnI5ZlVjS0FiVjM0T1ZlTFpKT2NOIiwibWFjIjoiMTRiOGIwYzIwYTM3MTczZDNlMjk3YThhMmFhNTE4YjljY2I0ZTAxMjkyZmZmYWM1MTkyNjQ1MzgxOGE5MmM3MyJ9

Lâm Nhất cười một tiếng, hơi có vẻ nhạo báng nói: "Có vẻ như mọi người đều thích gây khó dễ cho trời, vậy ta cũng tục một lần, táng thiên, tám hung thái cổ, một kiếm táng thiên!" 

Ads
';
Advertisement