Trên đỉnh núi hoang, Lâm Nhất tiếp tục đánh vào tinh tượng.
Phục thiên chí tôn tinh tượng, tổng cộng do bốn bức họa tạo thành, bức nào cũng đều cực kỳ quan trọng không thể khinh thường.
Vẽ Long Bàn Thâm Uyên rất phức tạp, Lâm Nhất hao phí tương đối nhiều tinh lực, nửa đường thất bại rất nhiều lần, nhưng mà may mắn là cuối cùng là thành công.
Quan niệm nghệ thuật trong đó vừa không phải là sự mênh mông vô tận, cũng không phải long uy của bản thân Thương Long, mà là sự dung hợp của cả hai. Phải lấy sự mênh mông vô tận làm nổi bật sự hùng vĩ của chân long, phải làm long uy nổi bật đến những chân long khác không cách sánh bằng.
Nếu không thì chỉ cần vẽ đơn độc một chân long là đủ rồi.
Có kinh nghiệm của Long Bàn Thâm Uyên, Lâm Nhất vẽ phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng đã trở nên ung dung rất nhiều.
Thần sắc của Tiểu Băng Phượng dần dần bình tĩnh lại, Lâm Nhất quả thật yêu nghiệt, dù có là chí tôn tinh tượng thì cũng không sinh ra gợn sóng quá lớn.
Tiến bộ nhanh càng làm cho người khác kinh ngạc vô cùng.
Số lần thất bại khi vẽ phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng ít hơn so với Long Bàn Thâm Uyên rất nhiều, mắt thấy có vẻ sắp thành công.
Ken két!
Nhưng vào lúc này, không có dấu hiệu nào, bức hoạ phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng bỗng bể nát, bức họa Long Bàn Thâm Uyên đã sớm hội chế thành công cũng bể nát như vậy.
Khóe miệng Lâm Nhất tràn ra máu tươi, chậm rãi giương đôi mắt lên, mặt hắn tái nhợt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, vượt ngoài dự đoán của mọi người.
"Lâm Nhất!"
Tiểu Băng Phượng ngồi ở đao Thính Tuyết lập tức đứng dậy, lướt qua như một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Ta không sao, bức họa là do ta làm bể."
Lâm Nhất cười một tiếng với Tiểu Băng Phượng, tỏ ý nha đầu này không cần lo lắng.
"Hừ, vậy còn được, vừa rồi đúng là hù chết Bổn đế rồi, chờ một chút!! Ngươi nói bức họa là do chính ngươi làm bể ư?"
Tiểu Băng Phượng trợn to hai mắt nhìn về phía Lâm Nhất, rất không hiểu.
Bình thường nàng ta rất lùn, lần này đứng ở đao Thính Tuyết, thì lại cao ngang Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhìn gương mặt tức giận trắng nõn của nàng ta thật là dễ thương, hắn không nhịn được đưa tay nhéo một cái cười nói: "Đúng vậy, chính ta làm bể."
"Không cho phép nhéo Bổn đế, Bổn đế tức giận!"
Tiểu Băng Phượng giãy giụa, đồng thời nói: "Tại sao vậy?"
Lâm Nhất buông tay, ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhẹ giọng nói: "Trước đó ngươi đã từng nói chí tôn tinh tượng chỉ có một trăm bức, ta cũng muốn hỏi tại sao?"
Tiểu Băng Phượng không chút nghĩ ngợi nói: "Bởi vì từ thời cổ, ánh sáng của chí tôn tinh tượng đã chiếm hết ba mươi sáu ngày trên tinh khung vô tận. Trừ tiên thiên tinh tượng ra, vũ trụ đã không tha cho ánh sáng của những chí tôn tinh tượng khác."
Cái gọi là tiên thiên tinh tượng chính là đỉnh đầu tinh khung đã trường tồn từ xưa, chính vào lúc kỷ nguyên Thần Long cùng với tinh tượng ra đời.
Ví như mọi người đều biết Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ chính là tiên thiên tinh tượng vĩnh hằng bất hủ, được hình thành và sinh ra trong sự hỗn loạn khi các kỷ nguyên luân phiên.
Sau khi võ giả tấn thăng tinh tượng, đang lúc tinh khung sắp thuộc về tinh tượng của hắn thì những ánh sáng tinh tượng này lại bị chí tôn tinh tượng che lại ở dưới.
Vị trí chí tôn tinh tượng đã đầy, nếu sau đó có người không tuân theo sẽ phải đối đầu cùng lúc với 100 chí tôn tinh tượng.
Lâm Nhất đại khái hiểu ra, trầm ngâm nói: "Nói cách khác, kỷ nguyên thần long chỉ có thể chứa một trăm bức chí tôn tinh tượng, nếu muốn đi đường chí tôn thì nhất định phải vượt qua một trăm bức chí tôn tinh tượng này?"
"Đúng vậy."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất