Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Mỹ phụ trung niên Hoàng Hỏa Tông xụ mặt, trong mắt tràn đầy sát khí. Ái đồ của bà ta chết trong tay Lâm Nhất, không thể dễ dàng tha cho Lâm Nhất được.  

 

“Bọn chuột nhắt phương nào giấu đầu lòi đuôi? Có dám đáng với bọn ta một trận không?”  

 

Nam tử áo tím Viêm Long Tông bùng nổ ánh lửa, giao long mơ hồ xuất hiện sau lưng, có vẻ cực kì khoa trương.  

 

Tám đại phái hợp tác với nhau là một sự kiện hiếm thấy. Mặc kệ người đến là ai, bọn họ đều khá là tự tin.  

 

Giữa vùng thiên địa, một mảng tĩnh mịch, ngay cả tinh quang cũng bị nhốt lại.  

 

Tám gã đại lão cảnh giới Long Mạch vừa nói chuyện vừa thả ra uy áp của mình. Hoặc là chúc long, hoặc là hoàng tước, hoặc là thanh nguyệt… hoặc là huyết hà phiếm ngân quang. Đủ loại dị tượng xuất hiện trên không, sáng lạn huy hoàng, bắt mắt lộng lẫy, khiến người xem hãi hùng khiếp vía, run bần bật.  

 

Lực lượng đáng sợ quá đi mất!  

 

Mọi người hoặc là chống người, hoặc là quỳ rạp, không ai dám nhúc nhích, không ai dám lên tiếng.  

 

“Hôm nay lão tử đánh ra một chưởng này chắc rồi. Nếu ngươi còn không xuất hiện thì ta sẽ bóp chết con kiến kia.”  

 

Lão giả lang tộc ánh mắt âm trầm, mặt mày tàn nhẫn, dáng vẻ dữ tợn.  

 

Ông ta bị kẻ thần bí mở miệng uy hiếp, trong lòng gom góp rất nhiều bất mãn, tìm kiếm mọi nơi bằng ánh mắt lạnh lùng.  

 

“Vậy thì ngươi đánh đi!”  

 

Giọng nói lười nhác lại vang lên, chỉ là giọng điệu có thêm vài phần giễu cợt khinh thường.  

 

“Tìm chết hả!”  

 

Giọng điệu kai hoàn toàn chọc giận lão giả lang tộc. Ông ta gầm lên, cách một khoảng không đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Trong phút chốc, vô vàn lệ khí ngưng tụ thành móng sói khổng lồ xé rách hư không, lôi kéo gió sét.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Móng sói còn chưa rơi xuống, phía trên đảo nhỏ đã nổ tung vô số số khe rãnh, núi tuyết lặng lẽ sụp đổ, vô số đá vụn rơi xuống.  

 

Thôi xong đời rồi!  

 

Mọi người run rẩy. Một chưởng kia rơi xuống, Lâm Nhất chết chắc rồi, cho dù là thần tiên đến đây cũng không cứu được.  

 

Rắc!  

 

Có điều, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra… Lúc móng sói rơi xuống, móng sói giống như sông băng vỡ vụn thành nhiều khối rồi hóa thành bụi bậm, tan thành mây khói.  

 

Trên đỉnh núi tuyết, bên cạnh Lâm Nhất, không biết khi nào có thêm một người.  

 

“Tám nghìn năm công danh bụi đất, chín vạn dặm kiếm quang tung hoành, Phong Giác đến từ Kiếm Tông, mời các vị chỉ giáo!”  

 

Người kia mỉm cười, ý cười lạnh lẽo, tay phải lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm.  

 

“Là ngươi…”  

 

Lúc nhìn thấy khuôn mặt Phong Giác, một đám người trợn to mắt, sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.  

 

Bọn họ mở miệng định giải thích gì đó, nhưng mà đã muộn rồi, kiếm của Phong Giác đã được rút ra nửa tấc.  

 

Bùm!  

 

Kiếm ra nửa tấc, rạng rỡ cửu thiên.  

 

Dị tượng giao long bị ánh kiếm chém vỡ nát. Thanh lôi hỏa nguyệt bị chém bốn năm phần. Huyết hà cuốn theo làn gió. Hoàng tước trong lửa bị chém chân thân.  

 

Chỉ với nửa tấc ánh kiếm thôi mà cũng đã đủ để chém rất nhiều dị tượng khủng bố. Chờ đến khi ánh kiếm hoàn toàn nở rộ…  

eyJpdiI6InRDQVJEVlFla3JOeWRsdmtxTmpcL3l3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBjUjc0dDFRTHM1blhZQlJmMkpoeVFsTTkrem5vWkVUdHhySHlFZEhTeGorUkY5T3d6MmZPVjVqSVlkK0pnVlciLCJtYWMiOiI5OGEyZjk0ZGNmNjdmMTA3OTJlMjA1ZjlmMjgyN2I5YzcwN2Y1NGY4N2U1NWVlM2M1NmNiM2NlN2NlMDUyNzBmIn0=
eyJpdiI6IktYR2Z5NVF1eHJYY1wvNHBGUXZ3a0t3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVSeUdEY0FkK1FZWkpIOG9nb3pUb0E0SjE3RklBSFlUaEtIMXJLMWM4R09aZitoYmE1NHJ5S1RFSnRyb2NSMG1IV2g2amE4WDJNaUNURmJ3NEgxOFkxWHhkczhRZnJaSUFUVmp0R0VuMXh3PSIsIm1hYyI6ImJkMWU1MmQ5MzRhZjk0ODZkYzQ3NzYyNDBjMTQyN2RlZTljNzNkNGU2ZGIzMDU1MTg0YTlmOTMzMjc0YjRmMjAifQ==

Tám cái đầu của tám bóng dáng dẫn đầu đồng thời bay ra ngoài. Một màn này khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.

Ads
';
Advertisement