Ngay sau đó, hình ảnh Lâm Nhất cõng hộp kiếm, đứng thẳng người trên đỉnh núi, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hắn giống như là ngọn đuốc cháy sáng trong đêm đen, tuyên bố sự tồn tại của mình với mọi người.
“Chậc chậc, một con kiến thôi mà dám kiêu ngạo đến như thế, để lão phu giết chết ngươi!”
Lão giả lang tộc Vạn Thú Môn nở nụ cười dữ tợn, dẫn đầu bay qua, uy áp cảnh giới Long Mạch tản ra ầm ầm…
Khí thế cuồn cuộn bạt ngàn giống như sóng biển lao đến, không gian gợn sóng nhè nhẹ, khiến người ta có loại cảm giác như cả đất trời sắp bị nứt vỡ.
Các trưởng lão đại phái khác bình tĩnh đi lên.
Có gì đó không đúng, hành động của Lâm Nhất khiến bọn họ nảy sinh nghi ngờ, chỉ là mặt ngoài vẫn cứ tỏ vẻ như thường.
“Nhìn thấy lão phu cũng không quỳ xin tha hả?”
Lão giả lang tộc gầm lên, uy áp ngập trời, dao động kịch liệt.
“Quỳ cái gì? Ta không sai, cần gì phải quỳ xin lỗi với ngươi? Huống chi lão quỷ ngươi cũng không có tư cách để ta quỳ!” Lâm Nhất ánh mắt lạnh lùng, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi. Đối mặt với trưởng lão cảnh giới Long mạch của Vạn Thú Môn, hắn không hề khách sáo chút nào.
Lão giả lang tộc khựng lại. Thằng nhãi kia lấy tự tin ở đâu ra vậy? Kiêu ngạo lắm thế?
“Ta nói này lão lang, ngươi bị thằng nhãi ranh kia chế giễu, sao chẳng có chút phản ứng nào vậy?” Trưởng lão Thanh Lôi Tông cười nhạo một tiếng.
“Ngươi không được thì đi xuống đi, chỉ là một thằng nhãi ranh thôi cũng không đánh được nữa.” Tên trung niên áo tím dẫn đầu Viêm Long Tông lạnh nhạt nói.
Các phái khác thay phiên nhau lên tiếng nhục nhã lão giả đến từ lang tộc.
Lão giả lang tộc mắng thầm vài câu, đừng tưởng ông ta không biết đám người khốn kiếp kia đều muốn mượn tay hắn đi thử Lâm Nhất.
Nhưng mà tình thế hiện giờ, lên lưng cọp dễ xuống lưng cọp khó, ông ta không còn đường lui nữa rồi.
Lão giả lang tộc căng da đầu nói: “Đồ không biết sống chết!”
Ông ta ra tay, cách khoảng không đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.
Ông ta chưa dùng hết sức, định thử xem Lâm Nhất dựa vào đâu mà tự tin như thế.
Lâm Nhất thay đổi sắc mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở chết người.
Sao vẫn chưa tới vậy?
Phong Giác sư huynh có chút không đáng tin rồi!
“Ta nói là ngươi đừng nên đánh ra một chưởng kia thì tốt hơn!”
Ngay lúc này, một giọng nói lười nhác mờ ảo lại rất rõ ràng vang lên từ bốn phương.
“Ai vậy?”
Đám trưởng lão cảnh giới Long Mạch đến từ đại phái vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm.
Một lát sau, bọn họ sôi nổi thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ không tìm thấy người lên tiếng nói chuyện.
Lâm Nhất vô thức mà thả lỏng, cuối cùng cũng tới rồi.
Nếu Phong Giác sư huynh còn không tới thì hôm nay hắn chỉ có thể dùng Thương Khung thánh y, ngoài ra là chẳng còn cách nào khác để giải quyết.
“Ai giả thần giả quỷ vậy?”
Lão giả lang tộc mặt mày dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng, sáu đường long mạch lặng lẽ phóng ra ngoài.
Long uy khủng bố lập tức bao phủ khắp đảo nhỏ, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực như núi, không thể thở được.
Bùm!
Một số người không chịu nổi uy áp, liên tiếp quỳ rạp xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất