Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Thấy Tần Duy đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho, cha con Đường Dịch kích động vô cùng. 

Đặc biệt là Đường Dịch, hưng phấn đến nỗi dập đầu ba cái với Tần Duy. 

Tần Duy đi tới bên giường. 

Nhìn Đường Thiên Hà nằm ở trên giường bệnh, bắt đầu chẩn bệnh. 

Không quá mấy phút, Tần Duy lại nhìn phía Trần thần y, Trần Quốc Khôn. 

"Trần thần y, ông chẩn ra bệnh gì? Nếu ông là người điều trị, ông sẽ trị như thế nào?" 

Tần Duy muốn nghe ý kiến của Trần Quốc Khôn. 

Y thuật của ông lão này trong mắt Tần Duy tuy rằng không ra đâu vào đâu. 

Nhưng ở khu Trung Hải này, ông lại là lão tiền bối vô cùng được kính trọng. 

Thật ra trình độ y thuật của ông ấy không hề thấp. 

Trần Quốc Khôn nói: "Nguyên nhân khiến người bệnh liệt do đột quỵ có lẽ là kinh mạch teo lại." 

Tần Duy khẽ gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Ông định trị như nào?" 

"Dùng kỹ thuật trung y, kích thích tủy và huyệt vị của người bệnh, sau đó kích thích kinh mạch, khiến cho nó sống lại" Trần Quốc Khôn nói. 

Tần Duy cười cười, may mà nãy mình còn đứng lại ở cửa. 

Nếu không bây giờ nhà họ Đường bắt đầu đốt vàng mã là vừa. 

"Nếu ông thật sự làm vậy thì cụ già nhà họ Đường chết chắc rồi, kích thích kinh mạch ngược lại sẽ làm tiêu hao tinh thần nguyên khí của người bệnh, khiến người bệnh tử vong nhanh hơn." 

Lời Tần Duy khiến sắc mặt Trần Quốc Khôn đại biến. 

Lúc này mới thực sự hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Tần Duy. 

"Vậy thì sư phụ, nguyên nhân của căn bệnh này là gì, lại nên trị như thế nào?" 

Trần Quốc Khôn chân thành học hỏi. 

Tần Duy trầm ngâm một lát, ngay sau đó nói: "Bệnh của người này là do trúng độc, muốn trị thì thải độc là được." 

"Cái gì, trúng độc?" 

Vẻ mặt ba người Đường Dịch, Đường Ân Kiều, Trần Quốc Khôn biến sắc. 

Bọn họ không ngờ ông cụ nhà họ Đường lại trúng độc. 

"Đây là độc gì, làm sao mới có thể giải?" 

Sắc mặt Đường Dịch đại biến, hoảng loạn nói. 

Tần Duy nhìn phía Đường Dịch, phân phó: "Ông đi lấy một cái chậu nước lại đây, thêm một con gà trống nữa!" 

Đường Dịch không hiểu cách làm của Tần Duy, nhưng vẫn làm theo. 

Ông ta sai người lấy một cái chậu nước tới, nước đầy nửa chậu. 

Tần Duy bắt con gà trống kia, cứa cổ nó, sau đó bỏ vào giữa chậu. 

Máu tươi loang ra trong nước, mùi máu tươi xộc vào mũi. 

Mọi người nhìn cảnh này, vô cùng tò mò. 

Không biết Tần Duy làm như vậy để làm gì? 

Như vậy là có thể chữa bệnh sao? 

Trong lòng Đường Dịch bắt đầu bồn chồn. 

Đường Mộc Mộc sợ tới mức hét lên. 

"Đây là cổ trùng, ông nội cô đây là bị người ta hạ cổ." 

Tần Duy thấy đã thải được gần hết mới bỏ chậu qua một bên, đốt sạch. 

"Đây là cổ gì?" 

Trần Quốc Khôn như suy tư gì, ngay sau đó hỏi. 

Ông học y, tất nhiên biết cổ trùng là gì, chẳng qua chỉ cho là có trong sách. 

Không ngờ trong đời thực lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy. 

"Đây là linh cổ, chuyên môn sống ở trong kinh mạch trên cơ thể người, hút máu tươi mà sống" 

"Ông cụ Đường đây là phát hiện sớm, nếu thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ cũng sẽ giống con gà trống vừa nãy, bị gặm gần như sạch sẽ." 

Tần Duy nói. 

Cha con Đường Dịch nghe xong, nghĩ mà sợ. 

"Bây giờ cha ta sao rồi?" 

Đường Dịch như cũ lo lắng. 

Dù sao bây giờ cha ông ta cũng vẫn chưa tỉnh. 

Tần Duy lấy ra một cây ngân châm, vút một tiếng, đâm vào giữa mày Đường Thiên Hà. 

Độ nhập một sợi sinh cơ! 

Cũng ngay trong nháy mắt này, Đường Thiên Hà đột nhiên mở hai mắt. 

"Xong!" 

Tần Duy cất ngân châm. 

"Cha!" 

"Ông nội!" 

Hai người nhanh chóng nhào tới, vui mừng khóc. 

"Kỳ tích!" 

"Đây quả thực chính là Kỳ tích!" 

Trần Quốc Khôn hô lên, giờ phút này Tần Duy trong mắt ông, đáng kinh ngạc như người trời! 

Một thân y thuật, quả thực xuất thần nhập hóa. 

Hồi sinh người chết, tái sinh xương thành máu thịt! 

Hoa Đà tái thế sợ là cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi. 

Ông kinh ngạc cảm thán liên tục, lại càng phấn khích hơn. 

Bái được một vị thần y như vậy, về sau y thuật của ông nhất định có thể đột phá giới hạn, một bước tiến xa! 

Sau khi Đường Thiên Hà tỉnh lại, nghe con cháu của cụ kể lại mọi chuyện mới hoàn toàn hiểu được mình vừa trải qua chuyện gì. 

Cơ thể cụ tuy nói là khỏi hẳn nhưng thần sắc vẫn tái nhợt. 

Cụ gian nan đứng lên. 

Đi tới trước mặt Tần Duy. 

Khom lưng bái một bái. 

"Ngài Tần, ân cứu mạng, suốt đời khó quên!" 

Tần Duy lắc đầu: "Không cần như thế, mệnh cụ vốn là có kiếp nạn vậy, hiện giờ vượt qua được, sẽ cả đời bình an." 

"Thần nhân, Ngài Tần thật là thần nhân vậy!" 

"Kiếp nạn này của ta phải nhờ Ngài Tần giang tay cứu giúp, nếu không có Ngài Tần, sợ là ta đã sớm nằm trong đất!" 

Vẻ mặt Đường Thiên Hà kích động, thổ lộ lòng biết ơn. 

Cuối cùng, ông cụ lấy ra từ trên người một khối ngọc bội. 

Nói với Tần Duy: "Nhà họ Đường ta ở khu Trung Hải này cũng coi như có chút mặt mũi." 

"Khối ngọc bội này ta đã mang theo hơn ba mươi năm, chưa bao giờ tặng cho ai!" 

"Vì cảm kích ân cứu mạng của Ngài Tần, nay ta xin tặng nó cho ngài" 

"Tộc nhân nhà họ Đường ta, thấy ngọc này như thấy ta!" 

Vẻ mặt Đường Thiên Hà trịnh trọng nói. 

Lời này vừa dứt, vẻ mặt Đường Dịch hơi đổi. 

Khối ngọc bội này chính là lệnh bài gia chủ, ở Đường gia có quyền hạn cực cao. 

Phụ thân tặng nó cho Tần Duy. 

Lễ này có phải hơi nặng quá rồi hay không? 

Trần thần y Trần Quốc Khôn cũng đã biến sắc. 

Trung Hải có tam đại môn phiệt. 

Nhà họ Đường là một trong số đó. 

Nhà họ Đường là siêu cấp thế gia, địa vị vượt xa những gia tộc tầm thường như nhà họ Dương, nhà họ Hồ! 

Ông không ngờ. 

Người đứng đầu nhà họ Đường, Đường Thiên Hà, vậy mà lại coi trọng Tần Duy như vậy. 

Ngay cả ngọc bội gia chủ cũng tặng ra. 

Thấy ngọc như thấy ông cụ! 

Ông cụ đây là muốn đặt Tần Duy ngang hàng! 

Nếu tin tức này truyền đi ra ngoài. 

Chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ trung hải khiếp sợ. 

Tần Duy thật ra cũng không biết nhiều về Đường gia. 

eyJpdiI6ImI0dFdDeHJjcW9SckZlQytiZnhSV3c9PSIsInZhbHVlIjoiS2ladmx5VU52Rk9JQjhhUkJzNFBDRU5iZng1NVQ2MmVGenRmdUd6Vkp4Qldjb3NyZ1lEXC90SzJ6SlNSR0FDWWFcL3ErRCtiazZ5UmR3b3RUMGNFNlZLd1k4R3ZoR3VURTRwQmc4aG9BeFhaUU1Kcmd2U05sRWE0K2xadlFMd3lydFBRTjAyK1FuSkhGM3Z0NEhnXC9Ud1hIWXdYcEpwNWJhOGlyU1BCXC8ydEtFQT0iLCJtYWMiOiJmNjNkZWZlOTliZDg5OTRhMDViOTU4MGJiZjYwYTE5OTY3ZjA1OWZiNzY4YmE5YTgzNzM2OTM1ZTJjMDFmM2Q3In0=
eyJpdiI6Ikk3N3ZzWWFVMmdTQUt2OXhrXC90MlhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkIwYm1kNkRvQmlWVHJ1bytRRlF4ckdlbU81ZVwvd1ZNMFBBNkJ3Z2xQaFdpN2lJMzlLNGhOdmdZWWgySW93U2dmK2M0TVRxa0xTajFXY0Y5SGJcLzRwS1ZORUQ2WWRGbmVLQzdmaGdwY0RuaHlua1RIcGpINjlqZDFETGJRb0tOcUY1ME00RkZrRHpOT3ZpZkpvSjBGZXNxU3piYUZuT2xBTXdTQXZSZGpnSVkrRjZUNDErQXpxbmYwc3Y4bTR5aUF3WGpvMnk5dEd6RlY0Nk9LYWtvMWF3OEl6VDNrZlF1RmxnODZoMEFkV3orNXZqV1VUdUNqSE00Yks3ZWFhcStmazJMdTg5RlwvcDh6ZnJuSStIZGRjeitSSFJUSGxhcnJJaWE3UUNsek5JbWVHc3hGR0RGZlJrYm83Z0FJT25LcEM3bjlkcE5iWXRoVTdLNENrUFcwdVdcL0VNekNHRTJ6MUp3WkdaenlMZDg2YnVDV1huNzlaRXVnaTk1MjFaaSttZlJxMDA2UjZrcmtrRVM5MER2WWs0VUdDQ21rczJWUUdtdVBaV1wvTDRaaXp5VHZJYUpwMnpnUTE0VmpZbFJSVkxMSit1OFFhYzV0MUMxVmh4OUpBQjZnNEE9PSIsIm1hYyI6IjBjYTc0ZGM5YWRmNTY1NDY3MzE0Nzg5OGE5NmI4OTA5MjJiODFmNTI0OTQxNzdmY2NiNGZlNTk2MmU3MjQxNTAifQ==

Nói xong lời này, Tần Duy không ở lại lâu, rời khỏi Đường gia.

Ads
';
Advertisement