Trần thần y vừa mới tiến vào phòng bệnh thì Tần Duy và Đường Mộc Mộc vừa bước ra, ba người gặp thoáng qua nhau.
Nhìn thấy Trần thần y tới, Đường Mộc Mộc dừng bước, lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh.
Tần Duy cũng dừng bước, muốn xem y thuật của vị Trần thần y này có tiến bộ gì hay không.
Trong phòng bệnh, Đường Dịch nịnh hót Trần thần y đến độ mà Trần thần y nghe xong cũng phải thấy lâng lâng. "Trước cho ta xem bệnh tình Đường tiên sinh đi, có thể chữa khỏi hay không còn phải liệu bệnh mà trị"
Trần thần y bắt đầu nghiêm túc.
Qua sự cố vài lần trước, ông cũng thay đổi không ít.
Ông thực sự nhận ra y thuật của mình cũng không cao thâm tuyệt diệu đến thế.
Ông đi tới bên giường người bệnh, sắc mặt nghiêm túc, sau đó cẩn thận chẩn bệnh.
Trong quá trình chẩn bệnh, vẻ mặt ông càng thêm nặng nề.
Thấy vẻ mặt của Trần thần y, Đường Dịch nhăn mày lại, lo lắng hỏi: "Trần thần y, cha ta thế nào? Có hy vọng chữa khỏi không?"
Trần thần y thở dài một tiếng, ngay sau đó lắc đầu nói: "Ai, kinh mạch toàn thân của cha ngươi đã bị ức chế, dẫn đến liệt người do đột quỵ, hơn nữa ta không chẩn ra nguyên nhân bệnh, nếu muốn chữa khỏi e là khó!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Dịch thay đổi, ngay sau đó ông ta quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
"Trần thần y, cầu xin ngươi cứu cha ta, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta, cho dù phải trả cái giá lớn đến đâu ta cũng đồng ý"
Trần thần y lộ ra vẻ khó xử, cân nhắc một lát, ngay sau đó nói: "Đường tiên sinh, ta có thể chữa, nhưng tỷ lệ chữa khỏi cho cha ngài không quá 20%, ông có chắc muốn thử không?"
Nghe được lời này, vẻ mặt Đường Dịch cực kỳ xấu, ông ta do dự.
Dù sao này tỷ lệ quá thấp.
Nhưng ông ta đã không còn lựa chọn khác: "Xin Trần thần y hãy cố gắng hết sức" "Anh yên tâm, thầy thuốc như mẹ hiền, ta sẽ cố gắng hết sức."
Trần thần y lấy ngân châm ra, chuẩn bị châm cứu.
"Dừng tay!"
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ cửa.
Trần thần y quay qua nhìn, động tác khựng lại, vẻ mặt không khỏi kích động.
Tần...Tần thần y!!!
Ông trông rất sốc.
Không ngờ tới lại gặp được Tần thần y ở đây.
Đường Dịch cũng nhìn theo, khi thấy người nói là Tần Duy.
Trong mắt không khỏi phun trào sát ý!
"Khốn nạn! Mày dám quấy rầy Trần thần y chữa bệnh cho cha tôi! Mày đáng chết!"
"Một thằng lang băm mới vừa lừa đảo ở nhà họ Đường ta, mày thật to gan!"
Ánh mắt Đường Dịch lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp như sắp lao vào choảng nhau với Tần Duy tới nơi.
"Cha, đừng xúc động!"
Đường Mộc Mộc đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Tần Duy, cha sao có thể là đối thủ của hắn! "Đường Ân Kiều, mày còn không đuổi thẳng lừa đảo này ra ngoài cho tạo thì tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà!" "Một thằng lang băm lừa đảo còn dám đến nhà họ Đường tao giương oai, mày coi thường nhà họ Đường á?"
Ánh mắt Đường Dịch lạnh lẽo, sát khí cả người bốc lên tận trời.
Ông ta giơ nắm đấm, bước từng bước tới chỗ Tần Duy. "Đường gia chủ, đợi đã!"
Đúng lúc này, Trần thần y vội vàng ngăn lại.
Đường Dịch khựng lại, khó hiểu nhìn Trần thần y.
Trần thần y không trả lời ông ta.
Mà nhìn thẳng vào Tần Duy, bước qua chỗ anh ta.
Tần Duy nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm đối phương.
Chắc lão này sẽ không lại không vui vì mình phá hỏng chuyện tốt của lão chứ?
Rất nhanh, Trần thần y đi tới trước mặt Tần Duy.
Thịch một tiếng!
Tất cả mọi người không ngờ tới.
Trần thần y tự nhiên lại quỳ gối với Tần Duy trước mặt mọi người.
"Ngài Tần, rốt cuộc tôi đã tìm được cậu!"
Trần thần y quỳ trên mặt đất, dập đầu, nói.
Tần Duy sửng sốt, há hốc cả mồm.
"Ông tìm tôi làm cái gì? Mà tìm rồi thì quỳ làm cái gì?"
Tần Duy hỏi.
"Ngài Tần, những lần trước cậu đã dạy bảo tôi rất nhiều điều, khiến ta sâu sắc nhận ra năng lực còn chỗ yếu kém, mấy ngày này tôi vẫn luôn đóng cửa ở nhà ăn năn.
"Rốt cuộc tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cứ làm kẻ ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại thì y thuật không thể tiến bộ, phải bái sư học nghệ, không ngừng học tập, mới có thể nâng cao!" "Cho nên tôi quyết định, tôi muốn bái cậu làm thầy!"
"Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"
Nói xong lời này, Trần thần y lại dập đầu mấy cái với Tần Duy.
Tần Duy vẻ mặt ngơ ngác, ông già này bị động kinh à?
Tự dưng bái lạy mình trước mặt mọi người thì cũng thôi đi.
Nhưng xong lại còn muốn bái mình làm thầy?
Đường Dịch bên cạnh thấy cảnh này, mắt chữ A mồm chữ O!
Trần thần y là ai?
Đó là vị thần y ông ta tốn một đống tiền, nhờ cậy đủ các loại quan hệ mới hẹn được.
Người thường muốn thấy mặt ông còn khó chứ đừng nói là mời ông tới chữa bệnh.
Trong giới y học Trung Hải hiện nay, ông hoàn toàn xứng đáng được coi là một ngôi sao!
Nhưng một vị như thế.
Tự nhiên lại quỳ gối dưới chân thanh niên này?
Đây là cớ gì?
Chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm, thanh niên này thật sự không phải lang băm lừa đảo.
Mà là thế ngoại cao nhân?
Một nhân vật lớn ngay cả Trần thần y cũng phải quỳ lạy?
Nghĩ đến đây, Đường Dịch bỗng nhiên run lên, trán không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình Tần Duy.
Ông ta hối hận không thôi!
Đắc tội một cao nhân như vậy.
Vậy bệnh của cha mình phải làm sao bây giờ!!?
"Này này này, ông làm gì đâu? Hơn tôi một đống tuổi còn quỳ lạy tôi, ông muốn ta tổn thọ hả!"
Tần Duy vội vàng muốn dìu ông ta lên.
Nhưng lão già này tính tình quá cứng, sống chết không muốn đứng lên.
"Ngài Tần, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ không đứng dậy.
Giọng điệu Trần Quốc Khôn cực kỳ kiên định.
Tần Duy cảm thấy rất bất lực.
Lão già này ngứa đòn hả.
"Nếu không như vậy đi, tôi có thể dạy y thuật cho ông, nhưng mà vụ bái sư thì thôi đi."
Tần Duy miễn cưỡng nói.
"Đa tạ sư phụ!"
Trần Quốc Khôn vui vẻ, lại dập đầu mấy cái với Tần Duy.
"Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi."
Tần Duy nói.
Trần Quốc Khôn lúc này mới đứng lên.
Đường Dịch thấy cảnh này, vẻ mặt cứng đời
Này...
Rất nhanh, ông ta cười tươi, đi tới trước mặt Tần Duy.
"Ngài Tần, vừa rồi là ta có mắt không thấy Thái Sơn, hiểu lầm ngươi, ta xin tạ lỗi."
"Rất xin lỗi!"
Nói xong lời này, ông ta cúi người thật sâu với Tần Duy.
Ông ta không phải kẻ ngốc.
Từ thái độ của Trần thần y là có thể nhìn ra.
Vị Tần Duy tiên sinh này tuyệt đối không đơn giản.
Nói không chừng hiện tại có thể cứu cha ông ta cũng chỉ có mỗi vị Ngài Tần này.
Tần Duy cười lạnh.
"Đường tiên sinh, lúc nãy thái độ ông không như vậy đâu!"
"Hình như ông bảo ta là lang băm đúng không?"
"Hình như ông cũng bảo ta là kẻ lừa đảo nữa nhỉ?"
"Kêu gào muốn đuổi ta đi cũng là ông ha?"
Vẻ mặt Tần Duy châm biến, liên tiếp hỏi ba câu.
Càng hỏi vẻ mặt Đường Dịch càng thêm xấu hổ. "Ngài Tần, cầu xin ngài cứu cha ta đi!"
"Ông ấy thật sự không thể chết được!"
Đường Dịch quỳ phịch xuống trước mặt Tần Duy, bảy thước nam nhi thế mà khóe mắt đỏ bừng, sắp rơi lệ đến nơi.
Đường Mộc Mộc bên cạnh cũng nước mặt đầy mặt.
"Ngài Tần, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, cứu ông nội của tôi đi!"
Giọng Đường Mộc Mộc khẩn khoản, vô cùng lo lắng.
Cho dù anh có nắm chắc cả mười phần!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất