Nhìn thấy Dương Nhã Tinh, Tần Duy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ nhất chính là, Dương Nhã Tinh lại cùng mẹ Lý Lục Loan xuống bếp.
Bây giờ thức ăn đã nấu xong.
Thấy Tần Duy, Dương Nhã Tinh đưa tay lau tạp dề, sau đó cười nói: "Ngài Tần, anh đã về rồi."
Lý Lục Loan cũng đi ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Duy Nhi, mau đi rửa tay ăn cơm"
Tần Duy vẻ mặt mơ hồ, sau khi rửa tay xong bèn ngồi bên cạnh bàn ăn.
Anh không khỏi hỏi: "Nhã Tinh, sao cô lại tới đây?
Dương Nhã Tinh còn chưa lên tiếng, Lý Lục Loan đã trừng mắt nhìn Tần Duy.
Không vui nói: "Con trai nói chuyện kiểu gì đó, sao Nhã Tinh không thể tới đây được."
Nghe thấy lời này, Tần Duy mặt đầy ngạc nhiên.
Từ khi nào mà mẹ mình và Dương Nhã Tinh lại thân thiết như vậy?
Dương Nhã Tinh hé miệng cười một tiếng, sau đó nói: "Ngài Tần, tôi cũng không phải không biết nhà tôi ở ngay bên cạnh, qua qua lại lại thường xuyên nên tôi và dì đã quen nhau.
"Hơn nữa dì thấy tôi ở nhà một mình bèn mời tôi tới chơi.
Lời giải thích của Dương Nhã Tinh khiến Tần Duy có chút bất ngờ.
Anh luôn cảm thấy hình như Dương Nhã Tinh cố ý.
Chẳng qua nhìn thấy hai người phụ nữ này gần gũi như thế, Tần Duy cũng không tiện nói cái gì.
Bản thân thường xuyên không ở nhà, mẹ ở trong một căn nhà lớn như vậy, gần đây lại không có một người bạn nào, nếu Dương Nhã Tinh có thể thường xuyên đến thăm mẹ.
Ngược lại anh cầu còn không được ấy chứ.
Cơm nước xong xuôi, Tần Duy thu dọn bát đũa chuẩn bị rửa chén.
Nhưng rất nhanh anh đã bị Dương Nhã Tinh đẩy ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Anh là một người đàn ông tay chân thô kệch, loại chuyện này để tôi làm cho."
Nhưng cô là khách mà, nào có lý lẽ để khách làm việc chứ?"
Tần Duy cười nói.
"Dì đã coi tôi là con gái, chỉ có anh mới coi tôi là khách thôi!"
Dương Nhã Tinh vẻ mặt bất mãn đi vào phòng bếp.
Tần Duy đầu đầy vạch đen.
Hai người phụ nữ này đã quen thuộc đến trình độ này rồi ư?
Tần Duy bất đắc dĩ lắc đầu, anh cầm một quả táo ngồi trên sô pha.
Mà lúc này, mẹ Lý Lục Loan mang vẻ mặt mờ ám tươi cười đi tới.
"Con trai, thành thật cho mẹ, rốt cuộc con và Nhã Tinh có quan hệ gì? Quan hệ người yêu ư?"
Nhìn ngọn lửa hóng hớt đang nồng đậm của mẹ, vạch đen trên trán Tần Duy càng đậm hơn.
"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy, con với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi" Tần Duy nói.
"Thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Sao mẹ lại thấy không giống chứ?"
Lý Lục Loan nhíu mày, rất thất vọng.
Nói thật, bà thật sự đặc biệt thích Dương Nhã Tinh, tính cách tốt, tự nhiên hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã...
Đây chính là con dâu tốt đốt đèn cũng tìm không thấy đâu!
Tần Duy bất đắc dĩ lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, con và Nhã Tinh chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Mẹ cũng đừng nói bừa, nếu không người ta sẽ bị mẹ dọa chạy mất dép đấy"
Tần Duy thật sự rất sợ mẹ nói bậy.
Quan hệ giữa anh và Dương Nhã Tinh bây giờ có chút phức tạp.
Tin tức kia bây giờ còn đang treo trên bảng tìm kiếm, nếu lại làm ra chút chuyện gì đó sẽ không dễ kết thúc.
Tần Duy có thể không quan tâm đến danh tiếng của mình.
Nhưng anh không thể không quan tâm đến danh tiếng của Nhã Tinh.
Sau khi Dương Nhã Tinh rửa bát xong, Tần Duy mời cô tản bộ trong sân.
Lý Lục Loan rất biết điều cho hai người không gian riêng.
"Ngài Tần, hình như anh không hoan nghênh tôi đến nhà anh làm khách.
Dương Nhã Tinh chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu đi về phía trước, sóng vai đi cùng Tần Duy.
Tần Duy cười nói: "Làm gì có chuyện đó"
"Trực giác của phụ nữ rất chuẩn nha
Dương Nhã Tinh quay đầu nhìn Tần Duy, cười nói.
Tần Duy vẻ mặt xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì.
"Ha ha, còn không phải là muốn tránh hiềm nghi sao? Tin tức kia nhất định đã mang đến cho cô không ít phiền não"
Tần Duy nói.
"Thì ra anh nói đến cái này, nhưng tôi không quan tâm, tin tức kia viết quá giả, tôi không thèm tin đâu"
"Nhưng người khác tin" Tần Duy nói.
"Đó là chuyện của người khác, liên quan gì đến tôi chứ?"
Tần Duy không nói gì.
"Nhã Tinh, thật ra không phải ý này"
Tần Duy dừng bước, trầm ngâm một lát sau đó nói: "Nhã Tinh, tôi chỉ là một người bình thường, hơn nữa lại là một người đã ly hôn, thanh danh gì gì đó, tôi đã sớm không thèm để ý đến nữa rồi"
"Nhưng cô không giống vậy, cô là thiên kim của nhà họ Dương, mỗi lời nói cử chỉ đều được mọi người chú ý, người thích cô nhiều như vậy, không thể bởi vì tôi mà hủy đi thanh danh cô"
Vẻ mặt Tần Duy trở nên nghiêm túc.
"Chẳng lẽ ngay cả chính ngài Tần cũng cho rằng mình là một người rất tệ sao?"
"Không phải, chỉ là.." Tần Duy lại không biết nên nói gì.
"Ngài Tần, đêm hôm đó khi tôi tuyên bố anh là bạn trai tôi, tất cả chuyện này đã được định trước rồi, tôi đã nghĩ tới hậu quả, nhưng tôi vẫn làm việc nghĩa không chùn bước.
"Ngài Tần, ở trong mắt tôi, anh không phải kẻ vô dụng, lại càng không phải là phế vật, trước mắt, chỉ có tôi mới phát hiện ánh sáng trên người anh, nhưng tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày, ánh sáng của anh sẽ bao phủ khắp thế giới!"
"Dương Nhã Tinh tôi, tin tưởng vào ánh mắt của mình!"
Những lời này làm cho Tần Duy hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Anh không ngờ trong cảm nhận của Dương Nhã Tinh, mình lại được đánh giá cao như vậy.
"Ngài Tần, nếu như anh cũng thích tôi, vậy phải dũng cảm một chút nha!"
Nói xong, Dương Nhã Tinh đi ra khỏi biệt thự.
Tần Duy sững sờ đứng đó.
Không bao lâu, mẹ Lý Lục Loan đi tới bên cạnh anh.
"Con trai, con gái người ta còn dũng cảm hơn con, con cũng đừng làm kẻ nhu nhược trong tình cảm nữa"
Lý Lục Loan nói.
"Mẹ, con vừa mới ly hôn với Lâm Nguyệt Nguyệt, hơn nữa ngay cả một công việc có thể diện cũng không có."
"Con không xứng với người ta."
Tần Duy củi đầu nói.
"Không, con trai mẹ xứng với bất cứ ai, đừng quên, mẹ con năm đó cũng là tiểu thư nhà giàu"
"Không phải cũng bị ba con theo đuổi thành công rồi sao?"
Lý Lục Loan nở nụ cười.
Người Lý Lục Loan nói chính là ba nuôi đã qua đời của Tần Duy.
Tần Duy ngẩng đầu nhìn về phía trước, phảng phất như đang ra quyết định nào đó.
"Mẹ, con biết rồi"
"Ừm, con trai, nhớ kỹ lời mẹ nói, cả đời này quan trọng nhất là làm theo trái tim của mình"
"Nhất định không nên để lại cho mình bất kỳ tiếc nuối nào, cho dù cuối cùng có thất bại đi nữa thì ít nhất cũng đã từng cố gắng." "Người chủ động theo đuổi hạnh phúc chưa bao giờ sai!"
Tần Duy gật đầu thật mạnh.
Con mẹ nó, lời này anh đã nghe lọt rồi.
Sau khi Dương Nhã Tinh rời khỏi nhà Tần Duy, cô nhận được điện thoại của ba cô, Dương Đình Lâm.
"Bây giờ con tới bổn bộ gia tộc một chuyến, có chuyện cần nói với con!"
Cúp điện thoại, sắc mặt Dương Nhã Tinh đột nhiên ảm đạm hắn.
Ánh mắt cô mệt mỏi, thở dài một tiếng: "Chuyện nên tới cuối cùng vẫn tới"
Thật sự rất không cam lòng mà!
Một chiếc Mercedes rất nhanh đã dừng lại trước mặt cô.
"Tiểu thư, lên xe đi, hiện tại tộc nhân của cả gia tộc đều đang chờ cô đấy."
Một người đàn ông vẻ mặt cung kính đi ra nói.
Động cơ gào thét, chiếc xe rời khỏi hoa viên ven sông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất