Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Ánh mắt Tần Duy cũng nhìn về phía Thương Hổ. 

Toàn bộ phòng riêng lâm vào trầm mặc, hai người đều không mở miệng nói chuyện. 

Tần Duy đang quan sát Thương Hổ, Thương Hổ cũng đang quan sát Tần Duy. 

"Hai người nói chuyện trước đi, tôi ở bên ngoài chờ hai người." 

Trần Tứ Hải nói xong bèn xoay người đi ra khỏi phòng. 

"Ngồi đi." 

Thương Hổ lên tiếng trước. 

Tần Duy ngồi lên trên một cái ghế. 

"Hôm nay tôi đến nhà họ Lâm nhưng không thấy người, cho tới lúc này tôi mới biết được, cháu ở nhà họ Lâm đã chịu rất nhiều khổ cực" 

Thương Hổ kiềm chế sự kích động, giọng nói trầm ổn nói. 

Cũng coi như miễn cưỡng mở ra đề tài cho cuộc hội thoại. 

"Ừm, nói cách khác người kia còn không biết chuyện tôi tới nhà họ Lâm ở rể người đúng không?" 

Thương Hổ đương nhiên biết Tần Duy nói người kia là ai. 

Sắc mặt ông ấy khó xử, lập tức nói: "Duy nhi, tôi không hy vọng cháu có bất kỳ oán giận gì đối với ông ấy, ông ấy là ba của cháu, đây là sự thật không thể xóa nhòa!" 

Ba u? 

Tần Duy cười nhạo một tiếng, lạnh giọng đáp lại: "Ông đã từng gặp qua người cha nào lại đưa đứa con mình vừa sinh ra cho người nhận nuôi chưa? Ông đã từng gặp qua người cha nào biết rõ có đứa con trai ở bên ngoài, lại hơn hai mươi năm cũng không muốn nhận nhau chưa? Ông đã từng gặp qua người cha nào lòng dạ sắt thép như thế 

chưa?" 

Lời nói của Tần Duy khiến sắc mặt Thương Hổ trở nên phức tạp, hòa hoãn lại một lát, ông ấy mới nói: "Ba cháu có nỗi khổ riêng. 

"Nỗi khổ gì?" Tần Duy hỏi. 

"Nỗi khổ tâm mà không nói được, Duy nhi, chẳng qua cháu cứ yên tâm, chờ ba cháu xử lý xong chuyện cuối cùng kia, đó sẽ là ngày cha con hai người gặp mặt. 

"Thân phận của ông ấy đã định trước không thể là một người cha bình thường, nhất cử nhất động của ông ấy đều bị các bên chú ý, tất cả hành vi của ông ấy đều sẽ bị phóng đại vô hạn, tôi hy vọng cháu có thể hiểu được điểm này" 

Lời nói của Thương Hổ khiến Tần Duy trầm mặc. 

Người kia, vẫn mãi là thần tượng của anh! 

Ông là chiến thần của một quốc gia! 

Tuy nhiên! 

Cũng là một người cha vô trách nhiệm! 

Phù! 

Tần Duy thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nói với Thương Hổ: "Ông ấy để cho chú tới tìm cháu vì để nói cho cháu nghe những lời này sao?" 

Thương Hổ trầm tư một lát. 

"Duy nhi, hay tin tưởng tôi, ngày cha con hai người gặp nhau đã không còn xa nữa, bắt đầu từ hôm nay, thế lực của nguyên soái sẽ chạm vào Trung Hải!" "Tôi, và cả Trần Tứ Hải đều sẽ đợi ở Trung Hải, đều sẽ mặc cháu sai khiến!" 

"Đúng rồi, thương hội Tứ Hải là ba cháu sáng lập ra vì cháu, cháu lúc nào cũng có thể tiếp nhận, cháu có toàn bộ cổ phần trong đó" 

Thương Hổ nói. 

Tần Duy nở nụ cười: "Đây chính là cái gọi là bồi thường sao? Chú cho rằng tôi sẽ thèm khát những thứ này ư?" 

Tần Duy cảm thấy buồn cười. 

"Duy nhi, tôi vẫn nói câu đó, ba cháu có nỗi khổ riêng, hi vọng cháu có thể thông cảm cho ông ấy" 

Tần Duy không nói gì nữa. 

Thành thật mà nói, đối với một người cha chưa bao giờ gặp mặt, anh không có quá nhiều cảm xúc. 

Có nhiều hơn nữa cũng chỉ là một cảm giác oán giận! 

"Mẹ tôi đâu, nghe ông Lâm nói, bà đã qua đời rồi?" 

Ánh mắt Tần Duy nhìn về phía Thương Hổ. 

Thương Hổ trầm mặc. 

Qua nửa ngày, ông ấy mới gật đầu. 

"Thật xin lỗi, tôi tạm thời sẽ không nói cho cháu biết chuyện của mẫu thân cháu" 

Thương Hổ lắc đầu. 

Ò. 

Tần Duy gật đầu, sau đó nói một câu: "Tôi sẽ tự mình điều tra" 

Thương Hổ lại trầm mặc một lát. 

Lập tức nói: "Duy nhi, lần này tôi tới Trung Hải, mục đích lớn nhất chính là để bảo vệ cùng bồi thường cho cháu, về sau có khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi cùng Trần Tứ Hải bất cứ lúc nào" 

"Tôi sẽ luôn ở đây" 

Ô. 

Tần Duy khẽ gật đầu, sau đó nói: "Không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây." 

Anh tới nơi này cũng không muốn nịnh bợ ai, chỉ là muốn xác định đôi chút. 

Xác định cha anh có phải là Tần Thiên hay không. 

Hôm nay đã xác định được nên anh không cần phải ở lại nữa. 

Thương Hổ nhíu mày. 

Sau đó hỏi: "Duy Nhi, chuyện nhà họ Lâm kia, cháu muốn đạt được kết quả thế nào?" 

Tần Duy dừng bước, quay đầu nhìn ông ấy: "Tôi không hy vọng các người nhúng tay, cáo từ!" 

Nói xong, Tần Duy bèn rời khỏi nơi này. 

Sau khi Tần Duy rời đi, Trần Tứ Hải đi vào. 

"Thương Hổ, nói chuyện thế nào rồi?" 

Trần Tứ Hải hỏi. 

Thương Hổ thở dài một hơi, đáp: "Oán giận rất lớn đấy" 

Trần Tứ Hải cũng thở dài một tiếng: "Chuyện này cũng không thể trách thằng bé được, dù sao chuyện này nếu đổi thành người khác, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì" "Chỉ có thể từ từ dẫn dắt thôi" Thương Hổ nói. 

"Bản tính thế nào?" Trần Tứ Hải hỏi thêm một câu. 

"Tính tình có chút bướng bỉnh, những thứ khác tôi tạm thời chưa nhìn ra." 

Sau khi nói xong lời này, Thương Hổ lại nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày, hỏi: "Tứ Hải, anh có chú ý tới không? Ánh mắt của thằng bé rất sắc bén, trên người sở hữu khí tràng không kém là bao so với những lão binh như chúng ta!" 

"Tôi vốn tưởng rằng tại trải qua chuyện ở nhà họ Lâm sẽ khiến thằng bé không gượng dậy nổi, chán nản không có tinh thần, nhưng tôi không có nhìn thấy những thứ này trên người thằng bé, ngược lại, lại nhìn thấy một luồng nhuệ khí chôn giấu bên trong!" 

Trần Tứ Hải cũng nhíu mày. 

"Điểm ấy thì tôi cũng chú ý tới!" 

"Nhưng thằng bé chưa từng đi lính, càng chưa từng ra chiến trường, sao trên người có thể có loại khí chất này được chứ?" 

"Tứ Hải, có câu không biết anh có từng nghe nói qua hay chưa?" Thương Hổ đột nhiên hỏi. 

"Câu gì?" Trần Tứ Hải nghi hoặc. 

"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Con trai nguyên soái há có thể là vật trong ao?" 

"Hiện giờ có hai người chúng ta trợ giúp!" 

"Có tin không? Chỉ cần thằng bé bằng lòng, Trung Hải này sắp đổi chủ rồi!" 

Sau khi Tần Duy rời khỏi Tiên Cư Các, về tới biệt thự. 

Trải nghiệm một lần ở Tiên Cư Các khiến anh có một loại cảm giác không chân thật. 

Tần Duy mở phim truyền hình, mở kênh quân sự. 

Không có gì bất ngờ xảy ra, anh thấy được bóng dáng của Tần Thiên. 

Thông tin chính thức cho thấy ông đã tròn năm mươi tuổi. 

Nhưng khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi. 

Ông đội mũ quân đội, trả lời phỏng vấn của phóng viên. 

Mặc dù cách màn hình nhưng Tần Duy cũng có thể cảm nhận được một luồng khí tràng chiến thần mạnh mẽ đến mức kinh sợ, và có thể nghiền ép hết thảy! 

Ở Nước M! 

Ông là một huyền thoại! 

Ánh sáng của ông bao phủ cả nước! 

Uy danh của ông vang vọng khắp thế giới! 

Ông là niềm tự hào của người dân! 

Là cơn ác mộng của kẻ địch! 

Tần Duy xem TV, chẳng biết tại sao anh lại đột nhiên phát hiện mình hận không nổi! 

Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy! 

Khiến anh căn bản không sinh ra được bất kỳ ý nghĩ khinh nhờn nào. 

Sắc mặt Tần Duy phức tạp tắt TV đi. 

Đúng lúc này, một cú điện thoại bỗng nhiên vang lên. 

Tần Duy có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên là Chung Tử Yên gọi tới. 

Cô ta gọi đến làm gì? 

Con người Tần Duy có phần lạnh băng. 

Đối với người phụ nữ như vậy, trong lòng anh tràn ngập phản cảm. 

Anh bắt điện thoại, quả nhiên truyền đến giọng nói của Chung Tử Yên. 

"Có chuyện gì sao?" 

Tần Duy đi thẳng vào vấn đề. 

"Tần Duy, tôi mở một phòng riêng ở Thịnh Thế Niên Hoa, anh có tới không? Cũng chỉ có một mình tôi thôi. 

Giọng nói Chung Tử Yên tràn ngập ý tứ quyến rũ. 

Tần Duy nhíu mày, trầm giọng nói: "Chung Tử Yên, rốt cuộc cô muốn làm cái quỷ gì?" 

"Tần Duy, lần trước không phải tôi đã đắc tội với anh sao? Để biểu đạt xin lỗi, tôi mời anh ra hát một bài, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi anh" 

Chung Tử Yên nói. 

"Không cần, còn nữa, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa!" Tần Duy lạnh lùng nói. 

Nhưng vừa lúc đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng uy hiếp khàn khàn của một người đàn ông: 

"Tần Duy, mày không phải rất có dũng khí sao? Có dũng khí thì mày tới đây đi!" 

eyJpdiI6IkdRTUFGZTRvdU5pbDBlVjMwXC9EYlBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJJeVhZUzh2MnhhQjhzdUQ0NnlHNllyQjBVMjFLOGtpbjFmYVAyQ3R4VXhoUVNKaWJIU2xoVWI3VlVjVGFWcDF3eEJIc1ptY2orU1pLNklzTFk0cEliR1wvK2tpdUx2VXAxNUF5aHFVRzRjcUlzbGhYZ0szbys3bk8rblJock1YMHRkSFZTdnB0VHJYNTRQSDFhXC9OZ1l0eFE0cFF6TXpwNGZFZXIrOWljZFgxK09xaDd2MDZLTTF6MDlmYWpoenU1IiwibWFjIjoiNjZlN2E1ZjIyZDRiZGQ4Y2ZhNzE0NjBmYjc5MWJlMzkwOTBhZTI0ZDJhYjMyMjdkMWNhYWU5YzZlMjQwM2YyNSJ9
eyJpdiI6ImVSWnZnOGttZUx4YzlCTzl5aDc1TVE9PSIsInZhbHVlIjoiMXlzNFA5Yk0rMGhDSlVoN2duU0ZlcXBINHhXRW8rcktuTXFcL2JIekhFNHVwSUJHRU1zdVhRbGJwMGwxaENONHRSOHNjNFM1aXBuelI1Um1qWWFqQ3VMWXhxb3JWampPQWpvVk43bUtYRHJZbHJhOTA5d3dqR3dEbHF4QlFlTFdaRFNnVkg0MTJCXC9sV0tcLzNEQnhcL0VDbTQrTnliYUJad2pcL1JjVEliRGMrRHpUUlljRVgyc2JSNXFwRitJT2dXOFVhcnJ4V2dpbVlxTzMxSXBUN0ZlUU9RekpFVlA3cEU2cEFzTlVmck51azdzPSIsIm1hYyI6ImI3MDk3MGJhMTBhNTI1OTRjMWJkYTM1OGQ5OGM5YjNhMjI5NTc1ODRjY2JhNzIyMDYzM2IwZmUyZWE3MjVkOGEifQ==

Thật đúng là âm hồn bất tán mà!

Ads
';
Advertisement