Cùng với tiếng hô to của ông chủ Tiên Cư Các, các nhân viên phía sau ông ta cũng đều đứng thẳng tắp chỉnh tề.
Cung nghênh công tử!
Bọn họ cùng nhau hò hét, cơ thể khom thành góc chín mươi độ.
Thảm đỏ trải đường, pháo mừng nổ vang, đây chính là lễ nghi tiếp khách cấp bậc cao nhất của Tiên Cư Các.
Trong toàn bộ Trung Hải này, người có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế không vượt quá một bàn tay.
Nhìn hiện trường nguy nga tràn ngập khí phái này, mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Xe quân đội mở đường, Rolls - Royce chặn phía sau...
Người này rốt cuộc có thân phận gì?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, không ai là không tò mò.
Người nhà họ Lâm kiễng chân chờ đợi, trong mắt tràn đầy chờ mong tò mò.
Trong đám người, cũng có người nhà họ Dương dùng cơm ở Tiên Cư Các được "mời" đi ra.
Chính là vợ chồng Dương Đình Lâm, Trần Tuệ Hòa.
"Lão gia, ông nói coi người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Làm ra trận thế lớn như vậy, tôi thấy không phải là người Trung Hải chúng ta đâu?"
Trần Tuệ Hòa tò mò hỏi.
"Không biết, nhưng cho dù thế nào đi nữa, người này cũng không phải người chúng ta có thể đắc tội, về sau nếu có cơ hội tiếp xúc, nhất định phải đi thăm hỏi đường hoàng một phen.
Vẻ mặt Dương Đình Lâm cảm khái nói.
Tuy nói nhà họ Dương ở Trung Hải có thế lớn, nhưng cũng chắc chắn không phô trương như vậy!
Bên trong một chiếc Rolls Royce.
Tần Duy nhìn thoáng qua bên ngoài, hỏi: "Đến rồi ư?"
"Công tử, đã đến rồi."
Một người mặc áo đen trong đó cung kính nói, sau khi nói xong, hắn ta lấy ra một miếng mặt nạ.
"Tần công tử, thân phận của người đặc thù không tiện bại lộ ra ngoài, người vẫn phải đeo mặt nạ này vào."
Tần Duy cười một tiếng, trong lòng cũng không khỏi không vui.
Không thấy ánh sáng sao? Chẳng lẽ tôi lại là con riêng của người nọ?
Tần Duy cười nhạo một tiếng, đeo chiếc mặt nó đó lên để không làm cho hắn ta khó xử.
Cửa xe mở ra!
Dưới ánh đèn dịu dàng và rực rỡ, Tần Duy từ trong xe đi ra!
Hai chân anh giẫm lên thảm đỏ mềm mại, ánh mắt nhìn về phía Tiên Cư Các.
Trong nháy mắt, tầm mắt của vô số người đều tập trung trên người anh.
Tuy rằng Tần Duy đeo mặt nạ nhìn không rõ diện mạo.
Nhưng vẫn có thể từ hình dáng thân thể nhìn ra anh là một người đàn ông trẻ tuổi!
Thân cao hơn một mét tám, dáng người tỉ lệ vàng, đón ánh đèn, anh chậm rãi đi về phía Tiên Cư Các.
Anh không nói một lời nhưng cả người lại tràn ngập một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi!
Luồng khí tức này được hình thành một cách tự nhiên thiên thành, căn bản không cần cố ý tạo ra nhưng cũng có thể khiến hết thảy kinh sợ!
Tất cả mọi người nhìn thấy bóng dáng này, cũng không khỏi tự thẹn mình ô uế xấu xí.
Đẹp trai quá!!!
Có vài phụ nữ thấy thế, đôi mắt như lóe lên ánh sao, tình cảm sùng bái bộc lộ trong lời nói!
Đàn ông thấy thế, ánh mắt nhao nhao không dám đối diện, sợ sẽ bị nghi ngờ mình mạo phạm!
Anh đi trên thảm đỏ ở chính giữa, quân nhân hai bên mở đường, những người đàn ông mặc đồ đen trước sau tiền hô hậu ủng!
Như những vì sinh vây quanh mặt trăng!
Lâm Nguyệt Nguyệt nhìn Tần Duy, hai má cô ta ửng đỏ, tim đập tăng tốc!
Loại khí thế này cho dù chỉ nhìn từ xa cũng có thể làm cho cô ta run rẩy ý xuân!
Cô ta không nhịn được thói mê trai, cũng không để ý đến cảm nhận của Lý Long, hô to một tiếng: "Đẹp trai quá đi mất!"
Lý Long ở bên canh nghe xong, cho dù không vui nhưng cũng không dám phát sinh bất cứ sự cố gì, sợ sẽ khiến cho người nọ bất mãn.
Vợ chồng hai người Lâm Thiết Hàn cùng Từ Linh cũng xem đến nghiện.
Người sống trên đời, nếu như có thể đạt tới độ cao như thế thì coi như có chết cũng không tiếc nuối gì!
Bọn họ nhịn không được nghĩ như vậy, đây là tiếng lòng chung của rất nhiều người ở đây.
Chẳng biết tại sao, Lâm Nguyệt Nguyệt luôn cảm thấy bóng dáng này có chút quen mắt, nhưng loại cảm giác này lại khó nói nên lời.
Ôi chao, nếu có thể gả cho một người đàn ông như thế mới xem như là đỉnh cao của đời người!
Lâm Nguyệt Nguyệt không khỏi bắt đầu ảo tưởng.
Vợ chồng Dương Đình Lâm nhìn thấy một màn này cũng không ngừng thấy ngạc nhiên.
"Lão gia, rốt cuộc người trẻ tuổi này có thân phận gì thế? Tuổi còn trẻ lại có khí thế như thế, toàn bộ Trung Hải chỉ e rằng không tìm ra nổi loại nhân vật này đâu?"
Trần Tuệ Hòa hỏi.
Dương Đình Lâm lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi dám khẳng định, toàn bộ Trung Hải này tuyệt đối sẽ không có nổi nhân vật như rồng phượng tầm này!
"Ôi chao, nếu công tử này có trong danh sách thì tốt rồi, trái lại là có thể để cho Nhã Tinh đi tiếp cận, nếu như nhà họ Dương có được một người con rể như thế, còn không phải đã bước lên một tầng cao mới sao?"
Trần Tuệ Hòa nhịn không được ảo tưởng nói.
Dương Đình Lâm lại phá tan ảo tưởng của bà ta: "Bà nghĩ cái gì đâu không, nhân vật này là kiểu chúng ta có thể tiếp xúc tới sao?"
Tất cả mọi người vô cùng chấn động, nghị luận sôi nổi!
Mãi đến khi Tần Duy hoàn toàn đi vào Tiên Cư Các, sức nóng này mới hơi giảm xuống một ít.
Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn luôn cảm thấy có chút quen mắt, lúc cô ta đang suy nghĩ, đột nhiên nói với Từ Linh.
"Mẹ, mẹ có cảm thấy bóng lưng này rất giống tên phế vật Tần Duy kia không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Linh đã cuống quýt, vội vàng nói: "Nguyệt Nguyệt, con nói bậy bạ người nào thế, lời này nếu để cho vị nhân vật tầm cỡ kia nghe được rằng con nói người ta giống một phế vật, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!"
"Đúng vậy đấy, con gái, sau này nói chuyện cũng không đừng không biết giữ mồm giữ miệng như thế nữa!"
Lâm Thiết Hàn trầm giọng nói.
Lâm Nguyệt Nguyệt lúc này mới phản ứng lại mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại!
Trong Tiên Cư Các.
Tần Duy vừa đi vào, ông chủ Tiên Cư Các là Trần Phi Dương vẫn mang cẻ cung kính đi theo phía sau anh.
Ông ta là em trai ruột của Trần Tứ Hải hội trưởng thương hội Tứ Hải, lần này nhận được mệnh lệnh của Trần Tứ Hải, ông ta mới dọn dẹp chỗ để ra nghênh đón!
Đi không bao lâu, ông ta nhìn thấy một bóng người ở hành lang.
Người này chính là Trần Tứ Hải.
"Anh trai, đã dẫn Tần công tử đến rồi." Trần Phi Dương nói.
Trần Tứ Hải khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay ý bảo Trần Phi Dương có thể đi rồi.
Trần Phi Dương gật đầu rút đi.
"Ông chính là người mà người kia phải tới gặp tôi sao?"
Tần Duy nhìn người trước mắt này, khẽ nhíu mày.
Trần Tứ Hải trước mặt hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục, khí thế cường thịnh.
Nhưng sắc mặt Tần Duy vẫn lạnh nhạt, không bị khí thế của ông ta ảnh hưởng đến.
Trần Tứ Hải nhìn Tần Duy, ánh mắt không khỏi nhoáng lên, khóe mắt hơi ươn ướt.
Đây chính là con trai của nguyên soái mà!
Nhưng rất nhanh, tâm trạng của ông ta đã khôi phục lại như thường.
"Coi như là vậy, cũng không phải tất cả, người cha cháu phải tới còn đang chờ cháu"
Trần Tứ Hải gật đầu nói.
Tần Duy khẽ gật đầu.
"Cháu đi theo tôi."
Trần Tứ Hải dẫn đường ở phía trước.
Tần Duy thì đi theo phía sau ông ta.
Tuy rằng sắc mặt anh bình thường, nhưng vào giờ phút này, nội tâm anh cũng không khỏi có chút thấp thỏm.
Bởi vì anh càng gần người đàn ông kia!
Loại cảm xúc này cực kỳ phức tạp, nhưng huyết mạch dẫn dắt lại làm anh cảm thấy một loại căng thẳng và hưng phấn không hiểu nổi!
Hai người đi tới một gian phòng bí mật ở tầng cao nhất của Tiên Cư Các.
Đẩy phòng ra, Trần Tứ Hải cùng Tần Duy đi vào.
Trong phòng có một người đàn ông mặc quân phục.
Trên vai mang bốn sao, rõ ràng chính là Thương Hổ!
Ông ấy vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, ngũ quan kiên nghị, lập thể giống như được đao gọt qua, con người sắc bén giống như chim ưng, khí tràng cả người mạnh mẽ, không giận đã tự uy!
Ông ấy đứng thẳng tắp ở đó, con ngươi nhìn về phía Tần Duy.
Hai người quả thực chính là cùng một khuôn đúc ra!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất