Cả đời này của ông cụ Lâm, Tần Duy luôn thấy không đáng.
Sau khi dành nửa cuộc đời trong quân đội, ông nghỉ hưu và trở về quê hương, một tay thành lập nhà họ Lâm hiện tại.
Nhưng mà, về già, con cháu bất hiếu, dù có nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng có con cháu nào đến thăm.
Trong mắt Tần Duy, những người nhà họ Lâm đó rõ ràng là súc vật!
Tần Duy ném đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống.
Nhớ tới trước lúc lâm chung ông cụ Lâm nói với anh một câu, ba mình đã phái người đến Trung Hải tìm anh.
Bây giờ đang ở tiên cư các.
Tần Duy do dự, anh do dự, không biết mình có nên đi hay không.
Thế là anh về nhà đem chuyện này nói cho mẹ Lý Lục Loan.
Lý Lục Loan là một phụ nữ khai ngộ, ý của bà là phải đi, nhất định phải đi.
"Con trai, một người đàn ông phải nhận ra tổ tiên của mình và trở về gia tộc của mình. Người đàn ông, trong cuộc sống này, nếu thậm chí không biết mình đến từ đâu, thì cuộc sống của con sẽ trở nên vô ích?"
Sau khi nghe Lý Lục Loan nói, Tần Duy quyết định tối nay tám giờ sẽ đi dự tiệc, đi một chuyến vẫn tốt hơn.
Anh muốn xem người cha này rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì.
Hơn hai mươi năm qua, ngay cả con ruột cũng không dám đến nhận nhau!
Nói cho cùng, Tần Duy cũng ít nhiều có chút giận giỗi với người cha này.
Thương hội Tứ Hải được thành lập cách đây mười năm, chỉ trong mười năm, Thương hội Tứ Hải đã trở thành một trong những công ty hàng đầu Hoa Hạ.
Nắm giữ các công ty khổng lồ như tài chính, ngân hàng và chứng khoán.
Nó có một vị trí then chốt trong toàn bộ Trung Hải.
Và hôm nay.
Văn phòng của Chủ tịch thương hồi Tứ hải tiếp một người rất quan trọng.
Người này chính là chỉ huy của Thiên Vương Vệ, Thương Hổ.
Người đến đón ông ta là Trần Tứ Hải, chủ tịch Phòng Thương mại Tứ Hải..
"Trần hội trưởng, đã lâu không gặp"
Thương Hổ đi vào, cùng Trần hội trưởng chào theo kiểu nhà binh.
Trần hội trưởng cũng chào theo quân lễ, trên thân trong nháy mắt tuôn ra một vẻ quân nhân độc hữu.
"Thương thống lĩnh, từ biệt trong quân, đã mấy chục năm rồi nhỉ"
Trần Tứ Hải cảm thán một tiếng.
Thương Hổ nhẹ gật đầu, sau đó cười nói: "Mười năm trước, nguyên soái phái ông đến ở đây bố cục, tiểu tử ông làm không sai, thương hội Tứ Hải bị ông kinh doanh sinh động.
"Ha ha, đây đều là tài nguyên của nguyên soái, không có sự ủng hộ của ông ấy, nào có cái gì là thương hội Tứ Hải, nhưng nói đi cũng phải nói lại, so với từ thương, tôi còn thực sự ghen tị ông đó, có thể trấn thủ biên cương, nơi đó tóm lại mới là nơi cho các tướng sĩ chúng ta!"
Trần Tứ Hải lắc đầu nói.
Mười năm này, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đều mơ tới mình còn đang biên cương, còn đang dưới trướng nguyên soái, còn đang ở chiến trường giết địch!
Linh hồn của quân đội Hoa Hạ, bất kỳ người lính Hoa Hạ nào cũng có trong máu trong xương!
"Vẫn còn có cơ hội, lần này tôi đến theo mệnh lệnh của nguyên soái, ông nên biết, con trai của nguyên soái đang ở Trung Hải, lần này muốn chung tay với ông chủ yếu là
mượn lực lượng của ông. Dù sao thì Thiên Vương Vệ quá bắt mắt, dễ bị rất nhiều người có ý đồ lợi dung.."
"Cẩn tuân soái lệnh!"
Trần Tứ Hải bỗng nhiên đứng thẳng, chào theo kiểu nhà binh.
"Ừ, buổi tối hôm nay, tại tiên cư các chờ ông, đến lúc đó ông dẫn tiểu thiếu gia đến, đây là điện thoại của ông ấy"
Nói xong, Thương Hổ quay người rời đi.
Tiên cư các
8 giờ tối.
Một đoàn người nhà họ Lâm đi tới nơi.
Hôm nay là ngày Lâm Nguyệt Nguyệt cùng Lý Long đính hôn, cho nên Lý Long mang theo người của nhà họ Lâm, cố ý đến đây ăn cơm.
Khách mời có rất nhiều, nhao nhao chúc mừng hai người.
Lâm Thiết Hàn, Từ Linh vợ chồng hai người hồng quang đầy mặt, cảm thấy rất nở mặt nở mày.
"Lý Long, con thật là có tâm, tiên cư các cũng không phải nơi người bình thường có thể đến, không nói bên trong tiêu phí đắt đỏ, tối thiểu phải có bối cảnh thực lực nhất định, mới có tư cách đi vào nơi này"
Lâm Thiết Hàn thoáng có chút kích động.
Ông vẫn luôn biết ở Trung Hải có một nơi như vậy, nhưng cho dù với địa vị của mình, ông ta cũng không có tư cách tới Tiên Cư Các.
Việc Lý Long có thể tới đây chứng tỏ Nhà họ Lý vẫn rất được kính trọng ở Trung Hải.
Lý Long trong lòng vui vẻ, nhưng vẻ mặt không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Ba vợ, hôm nay là ngày con và Nguyệt Nguyệt đính hôn, chúng ta nhất định phải đến nơi tốt nhất, bởi vì chỉ có bằng cách này, mới có thể xứng đáng với Nguyệt Nguyệt.
Lâm Thiết Hàn nhẹ gật đầu, càng ngày càng hài lòng với người con rể này.
"Đúng, phòng bao chúng ta đặt xong chưa?"
Lâm Thiết Hàn hỏi.
Lý Long cười nói: "Ta biết giám đốc Tiên cư các, trước kia là người lái xe cho cha con, nhiều ít sẽ cho con mấy phần chút tình mọn"
Rất nhanh, khi Lý Long an bài xuống, một nhóm người đi tới một phòng rất lớn.
"Ông xã, phòng bao này lớn thật, bày ra trên bàn mặt đều là danh tửu sao?"
Lâm Nguyệt Nguyệt tràn đầy kinh ngạc.
Lý Long cũng đầy đắc ý, lâng lâng nói: "Phòng bao này xem như phòng bao tốt nhất tiên cư các, anh cố ý tìm quản lý đặt đấy, bình thường không được đâu"
Lý Long, khiến cho họ hàng nhà họ Lâm đầy ghen tị.
"Nhà họ Lâm tìm một anh con rể tốt a"
"Đúng vậy a, sau này, nhà họ Lâm lên như diều gặp gió"
"Sau này, chúng ta đến nịnh bợ, nói không chừng cũng có thể kiếm ít tiền"
Những người họ hành nhà họ Lâm châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.
Nghe những lời bàn tán này, Từ Linh cả người phổng mũi.
Trước kia tên Tần Duy vô dụng đó làm con rể còn xấu hổ đến thế nào.
Nhiều người tuy bề ngoài không nói gì nhưng sau lưng lại nói xấu rất nhiều.
Ông ta nói nhà họ Lâm đã tìm được một đứa con rể vô dụng như vậy, từ nay về sau sẽ xuống dốc.
Hay tại sao nhà họ Lâm lại mù quáng đi tìm kẻ thất bại không thuộc về gia tộc phù hợp như Tần Duy?
Mọi việc như thế.
Đây cũng là vì sao Từ Linh một mực chán ghét, thậm chí chán ghét Tần Duy.
Nhưng đều đã qua!
Nhà họ Lâm tìm được con rể mới!
Là công tử tập đoàn Lý thị!
Nhà họ Lâm, rốt cục có thể mở mày mở mặt.
"Các vị, tối nay là ngày đại hỉ cháu cùng Nguyệt Nguyệt, chúc mọi người ăn uống ngon miệng"
Lý Long giơ chén rượu lên, xuân phong đắc ý.
Ngay lúc này, một người phục vụ đi đến.
Nói: "Lý tiên sinh, rất xin lỗi, tiên cư các có người đặt bao hết, mời các người lập tức rời đi."
Thốt ra lời này, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Đặc biệt là Lý Long, thần sắc âm trầm tới cực điểm.
Vừa khoe khoang thực lực, nói có thể đặt phòng bào tốt nhất, không nghĩ tới đảo mắt liền phát sinh chuyện này.
Lúc này anh ta sắc mặt khó coi nói: "Lời này của anh là có ý gì? Phòng bao tôi đã đặt, nào có chuyện rời đi chứ"
Phục vụ viên kia trầm giọng nói: "Rất là có lỗi, nhưng đây là ý phía trên, không chỉ các người phải rời khỏi, các khách phòng bao khác cũng đều nhất định phải rời đi!" "Tôi mặc kệ, dù sao tôi sẽ không đi!"
Lý Long không tình nguyện, tràn đầy lửa giận, hôm nay là ngày anh ta đính hôn, thân bằng hảo hữu đều tới đông đủ, lúc này đi, mất hết mặt mũi.
"Đúng vậy, dựa vào cái gì phải đi, chúng ta cũng không phải không trả tiền!" Lâm Nguyệt Nguyệt cũng lạnh giọng nói.
Lý Long tràn đầy lửa giận!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất