Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Toàn bộ người của nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt! 

Cho dù là tân khách, hay là Lâm Nguyệt Nguyệt, Từ Linh, Lâm Thiết Hàn, cho dù là Lý Long cũng không biết mình đã đắc tội chỗ nào! 

Nhưng duy chỉ có ông cụ Lâm biết được tại sao lại có biến cố này! 

Bởi vì những quân nhân này, đều là vì Tần Duy mà đến! 

Bọn họ đều là người của nguyên soái! 

"Cha, cha biết những người kia? Bọn họ rốt cuộc làm gì vậy?" 

"Con thấy bọn họ rõ ràng cũng không phải là đến tặng lễ, mà là đến làm loạn!" 

Lâm Thiết Hàn rất phẫn nộ với Lâm Bách Trọng. 

Lâm Bách Trọng lại cười lạnh, bọn người nhìn Lâm Thiết Hàn, tiểu dung có chút thê lương: "Lúc đầu, nhà họ Lâm có cơ hội quật khởi, trở thành danh môn vọng tộc!" 

"Nhưng! Các ngươi lại tự tay huỷ cơ hội ngàn năm một thuở!" 

"Không chỉ có tống táng cơ hội phát triển nhà họ Lâm trong tương lai! Lại mang đến tai ương cho nhà họ Lâm!" 

"Lâm Thiết Hàn, Từ Linh, Lâm Nguyệt Nguyệt, nhớ kỹ lời ta từng nói, đây cũng chỉ là bắt đầu!" 

"Các ngươi sẽ hối hận nhanh thôi!" 

Nói xong, Lâm Bách Trọng khoát tay áo, mấy người làm dẫn ông đi, ông đã không có tâm trạng ở lại đây. 

"Ông cụ điên rồi sao?" 

"Nói chuyện điên cuồng!" 

Từ Linh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói. 

"Ông ấy cũng không bao lâu nữa, dù sao nhà họ Lâm đã trong tay chúng ta, không cần phải giận ông ta!" 

"Đáng tiếc những món quà vừa rồi trị giá hàng nghìn tỷ lại bị những người đó lấy mất!" 

Lâm Thiết Hàn tràn đầy tiếc nuối. 

Trong lòng như đi tàu lượn siêu tốc, trước đây nhìn thấy nhiều quà như vậy cô rất vui mừng. 

Không ngờ những người đó lập tức quay sang chống lại chồng cô là Lý Long, không chỉ đánh chồng cô là Lý Long mà còn lấy hết quà cáp! 

Lại không nghĩ rằng, những người kia nói trở mặt là trở mặt, không chỉ có đánh chồng cô ta, còn lấy quà tặng đi! 

"Mẹ, vừa rồi thái độ của những người lính đó khá tốt, nhưng sau đó họ nghe tin con ly hôn với Tần Duy, bọn họ lập tức thay đổi thái độ." 

"Mọi người nói, chuyện này có liên quan gì Tần Duy? Chẳng lẽ những người kia quen Tần Duy à?" 

Từ Linh lại cười lạnh. 

"Con gái, con chỉ đơn thuần đoán mò, Tần Duy phế vật kia có quan hệ này sao?" 

"Nếu là nó có quan hệ này, sao thành bộ dạng kia?" 

"Đừng nghĩ nhiều, sau này con sẽ sống với Lý Long, về phần Tần Duy tên phế vật kia, nó với con không cũng một thế giới!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt nghe xong, lúc này mới nhẹ gật đầu. 

Nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy chuyện này có liên quan với Tần Duy. 

Tần Duy từ nhà họ Lâm trở về, vừa mới chuẩn bị về. 

Đi đến nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại. 

Là ông cụ Lâm gọi tới. 

"Ông nội Lâm, sao vậy ạ?" Tần Duy nghi hoặc hỏi. 

"Duy nhi, ta bây giờ đang ở bệnh viện, cháu qua đây một chuyến, thân thế của cháu, ta nên nói cho cháu biết." 

Ông cụ Lâm khiến cho mắt Tần Duy sáng lên. 

Hôm nay vốn là muốn hỏi ông cụ Lâm về thân thế của mình. 

Nhưng tình huống kia, anh căn bản là không có cơ hội nói. 

"Bác tài, đi bệnh viện Nhân Dân" 

Tần Duy vội vàng nói với lái xe. 

Rất nhanh, Tần Duy đi tới bệnh viện. 

Tại phòng bệnh, gặp được Lâm lão gia tử. 

Anh phát hiện khí sắc ông cụ Lâm càng kém, khí tức rối yếu, thoi thóp. 

"Ông nội Lâm, bệnh tình lại nghiêm trọng rồi, cháu xem giúp ông" 

Tần Duy đi bên giường, chuẩn bị bắt mạch cho ông cụ Lâm. 

"Duy, không cần, cơ thể của ta ta biết, ta không có nhiều thời gian, trước khi chết, còn có thể nhìn cháu, ta đã đủ hài lòng" 

Giọng ông cụ Lâm suy yếu, nhưng ngữ khí lại hòa hoãn. 

"Ông nội Lâm, ông trong điện thoại có nói, thân thế của cháu.." 

Tần Duy hỏi. 

Lâm lão gia gia chậm rãi gật đầu, ánh mắt ngắn ngủi chìm vào hồi ức. 

Những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn! 

"Duy, cha cháu đang trong quân đội. 

Thốt ra lời này, Tần Duy bỗng nhiên sáng lên, anh quả nhiên không có đoán sai, cha ruột của mình nhất định là quân nhân. 

Điểm ấy, mẹ Lý Lục Loan có nói qua. 

"Ông ấy rốt cuộc là ai, vì sao từ nhỏ bỏ rơi cháu, mẹ cháu thì sao đâu, bà ấy là ai?" 

Tần Duy truy vấn. 

"Duy, cháu không thể trách ba mình, ông ấy có những khó khăn không nói nên lời, trái lại, ông ấy chắc chắn là người yêu thương cháu nhất trên đời này" 

"Còn về mẹ cháu, ta chỉ biết bà ấy là người của một gia tộc nổi tiếng và vô cùng xinh đẹp. Lúc đó nổi tiếng khắp cả nước. Nhưng... 

"Nhưng cái gì?"Tần Duy biến sắc. 

"Sau khi sinh cháu, liền tạ thế." 

"Sau khi bà ấy qua đời, cha cháu cần trấn thủ biên cương, thế là để cho ta cùng ông nội cháu là Tần Lê Đán đưa cháu đưa đến Trung Hải. Mà ta sở dĩ tác hợp cháu và Nguyệt Nguyệt kết hôn, cũng là muốn được chăm sóc, bảo vệ cho cháu" 

"Nhưng ta không ngờ lại gây ra tổn thương lớn như thế cho cháu, Duy, ông nội Lâm ta có lỗi với cháu!" 

Lâm Bách Trọng đau lòng nhức óc, tràn đầy hối hận. 

Tần Duy lắc đầu, nói: "Ông nội Lâm, cháu không trách ông, mà sự tình đã qua lâu như vậy, cháu biết hai năm này, nếu như không phải ông, cháu không ở nổi nhà họ Lâm nữa" Sau khi nói xong, Tần Duy tiếp tục nói: "Ông nội Lâm, ông cha ruột cháu rốt cuộc là ai?" 

Lâm Bách Trọng trầm ngâm một lát, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, một giây phút này, không lộ vẻ già nua. 

"Cha của cháu, ông ấy là chiến thần của đất nước- Tần Thiên!" 

Tần Duy không biết mình sao ra khỏi bệnh viện. 

Cho tới bây giờ, anh vẫn ở rung động rất lớn. 

Giống như sấm sét kéo dài rất lâu. Anh không ngờ rằng cha anh thực ra lại là huấn luyện viên quân sự thường xuất hiện trên tin tức và truyền hình, Tần Thiên. Ở trong nước, 

tên tuổi ai cũng biết! 

Ông ấy là nguyên soái! 

Là chiến thần số một! 

Ông ấy rút kiếm, cưỡi ngựa, khiến vô số nước địch nhỏ khiếp sợ! 

Ông ấy là thần tượng của vô số bạn trẻ! 

Tần Duy chưa bao giờ sùng bái danh nhân, anh chỉ sùng bái Tần Thiên!! 

Nhưng anh không ngờ rằng đó chính là cha của mình 

Thế mà chính là ông ấy! 

Suy nghĩ lắng đọng, Tần Duy ngồi ở bên lề đường, đốt lên một điếu thuốc lá. 

Thần sắc phiền muộn! 

Nếu như Tần Thiên thật sự là cha của mình. 

Như vậy, ông ấy chắc chắn là một người cha không có tư cách! 

Hơn 20 năm nay, biết mình có con trai ở ngoài, nhưng chưa bao giờ nhận ra nó! 

Một tin nhắn cũng không có! 

Cha nuôi của anh qua đời khi còn trẻ, Lý Lục Loan đã phải chịu đựng vô số khó khăn để nuôi anh khôn lớn. 

Sau đó, anh vào nhà họ Lâm, nơi anh bị coi thường và chịu đựng đủ loại khó khăn! 

Mẹ nuôi của anh, Lý Lục Loan, phải nhập viện, để chuẩn bị chi phí chữa bệnh, anh đã quỳ xuống và mất đi nhân phẩm!! 

Mà người cha này đâu! 

Ông ta ở đâu? 

Ông ta có quan tâm đến sống chết của đứa con này không? 

Trước khi đi, lời của Lâm Bách Trọng quanh quẩn. 

"Duy nhi, cha cháu hôm nay phái người đến Trung Hải tìm cháu, bây giờ chính là Tiên cư các, để cháu tám giờ tối đi gặp ông ấy" 

"Tin ông ấy sẽ gỡ bỏ hết những lo nghĩ trong lòng cháu. 

"Duy, cả đời này, ông duy nhất làm sai một việc chính là thúc đẩy cháu vào cuộc hôn nhân này, ông thẹn với cháu, càng thẹn với nguyên soái!" 

eyJpdiI6Ikd0RUxXVndjWlRcL2oyWGpxb0xwQlpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndBNjhOM1pUY0diVHpMeVVyenVFR3o1ODNzeEhXT3Z0M2xXSHBkNVwvSERQS0hlOVpQdFwvR3JROWVWaEF0b2V4MnJcL3pMR2xMdkVSWWZpZjZuNUtvaDN3Sm9PNFAzUTIxNm5ybFwvUWpkTDJTRHdxczhcL0U2VFNrZmJjUEZ4KzB2S1lHYVdQV1NPbCtTSm93dGFOVTlWRTZMMUl6YUUxajlUeWdzSFFXbHlET1BRb0tEc2pjMFMweDZSeXVtOWNBM0pHRUJ6dFVuRmlnd1pWY0d1N2s1bFwvTldNeWdLNmFPdWdNU0o0XC9UU0cxNitJUmpHTldPY2k0NEhUSVNCSzRkbFV6cTc3eGJEVHVcL0ZGeUNONk5qWDdkYnp2WFZJRmFUb2lKWldlQUdpcmhzdWRVWHhlZWhtdmErVCt2NWV5WklBb2oraTZxZVpkOXlabFdYWTZna1wvQzZYUT09IiwibWFjIjoiNWU5Y2I2MzNhMGQ0ODQ5OGNmMzc4Y2QxODYxOTk5ZDU4NTUxM2E1Y2YzMDlmOWYzMTEzNTI2NDFmOWUwMTI0NSJ9
eyJpdiI6ImRGVThIYWFidCtRVkx1cjU2UUZiTmc9PSIsInZhbHVlIjoiQUQ4elBJRUdRdlp1REQ5d2NsU2h3UzNURkQ3ZFNta0JGVTl2QXZsU3NwRzM4WXRCVkZTOVEybGI3OTJDWUZcL0VhWnF3S3JVSVB5Ulh6bTZoTERRNVZ4WXQxeXYzR0huRzhnTkpNUWg0Y05tRjFJdWFEaXp3NytNMkgwMFdcL2ZENHR3XC9kTXl1ejF3eXlFRUlOazZpbndHd2pZNG5mNW1NNFdYREk3V3RNcWtoREtpS3hXNzlVTGtqSTB6UkNsa2tSU2lBYlg2ZHE4YXczRnpBSDZKcXpzUVlaMjVHMHNiNDJja04rUzV1VjV5bz0iLCJtYWMiOiI1ZTFhOTA4OGJiMmQ0OWM5NDVhYzY0ZDYxYjJmODM5Y2JlMDlhZmE1Zjg0MjQ3MDRmNzE2MDEzYjg5M2NiZmUzIn0=

Trước khi rời đi, hậu bối nhà họ Lâm không một ai đến.

Ads
';
Advertisement