Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Nói thật, nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mắt này, Lý Lục Loan rất hâm mộ. 

Không thể không nói, số mạng Lưu Tô Phương thật tốt, có một đứa con trai biết kiếm tiền như vậy. 

Đương nhiên, bà cũng chỉ là hâm mộ mà thôi. 

Mỗi người đều có số phận riêng của mình, không cần phải so sánh với người ta. 

Điểm này, Lý Lục Loan vẫn nhìn rất thấu triệt. 

"Lục Loan, Tần Duy, đừng đứng đó nữa, đã đến đây rồi thì vào ngồi một lát đi" 

Lưu Tô Phương cười nói. 

Lý Lục Loan gật gật đầu, chuẩn bị đi vào. 

Nhưng vừa lúc đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong biệt thự đi ra. 

"Mẹ, bọn họ là?" 

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lý Lục Loan và Tần Duy, sắc mặt khẽ ngẫn ra, lập tức nghi hoặc hỏi Lưu Tô Phương. 

"Con trai, đây là Lý Lục Loan và Tần Duy, hàng xóm trước kia của chúng ta" 

"Mẹ vừa tình cờ gặp ở bên ngoài, mời bọn họ đến nhà ngồi một lát, thuận tiện xem nhà mới của chúng ta. 

"Bọn họ chưa từng tới khu nhà giàu, dẫn bọn họ tới trải đời" 

Lý Lục Loan nói. 

Người đàn ông trung niên nghe xong lời của mẹ hắn ta, sắc mặt lúc này âm trầm hẳn lên. 

Lập tức trầm giọng nói: "Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Sau này đừng mang mấy người tào lao đến nhà nữa." 

"Đã nói nhiều lần như vậy rồi mà mẹ cũng không nghe, nếu mẹ còn như vậy thì mẹ cứ dọn đi ở một mình đi." 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Lục Loan cùng Tần Duy nhất thời có chút khó coi. 

Lưu Tô Phương cũng có chút khó xử, sắc mặt xấu hổ nói: "Con trai, tốt xấu gì trước kia cũng là hàng xóm, khó lắm mới gặp mặt được một lần... 

"Mẹ, cái gì mà hàng xóm với không hàng xóm, con cũng không có loại hàng xóm không đứng đắn này" 

"Mẹ cứ luôn dẫn bọn họ về nhà, nếu tay chân bọn họ không sạch sẽ, trộm đồ của nhà chúng ta thì làm sao bây giờ?" 

"Tháng trước nhà chúng ta đã mất một cái bình hoa, bây giờ mẹ đã quên rồi sao?" 

Lưu Tô Phương nghe con trai nói như vậy, nhất thời cảm thấy có đạo lý. 

Tuy rằng Lý Lục Loan trước kia là hàng xóm của bà ta, nhưng hiện tại đã không gặp nhiều năm như vậy. 

Khó bảo đảm bà sẽ không thấy tiền nổi lòng tham, trộm đồ của nhà mình. 

Cho dù bà không trộm, cũng không thể bảo đảm con trai của bà không nổi lòng xấu. 

"Lục Loan, hôm nay thật sự không tiện, nếu không hôm khác lại đến vậy." 

Lưu Tô Phương uyển chuyển nói. 

Lý Lục Loan nghe những lời này, trong lòng rất không vui. 

Mẹ con bọn họ sao lại thành kẻ trộm rồi? 

Người này nói chuyện sao lại khó nghe như vậy chứ? 

Sắc mặt Tần Duy cũng rất khó coi. 

"Các người mau rời khỏi đây đi, người ngoài không thể ở lâu, nếu không bảo vệ sẽ đuổi các người đi đấy" 

Người đàn ông trung niên kia lạnh giọng nói, ánh mắt khinh bỉ, vẻ mặt không kiên nhẫn. 

Trong mắt hắn ta, mẹ con Lý Lục Loan chính là thấy hắn ta có tiền cho nên mới tới nịnh bợ. 

Loại quen biết nghèo này, hắn ta đã thấy nhiều rồi. 

Đối phó với loại người này, căn bản không cần phải cho bọn họ mặt mũi! 

"Con trai, chúng ta đi!" 

Lý Lục Loan kéo tay Tần Duy, chuẩn bị đi. 

Nhưng thân thể Tần Duy lại bất động, ánh mắt lạnh lùng lại nhìn về phía người đàn ông trung niên kia. 

Anh nhíu mày, sắc mặt rất khó chịu nói: "Tôi lại không ở nhà anh, tôi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, có liên quan gì đến anh sao?" 

"Trương Khôi, anh đừng trái một câu trộm phải một câu không đứng đắn, đừng tưởng rằng mình có mấy đồng tiền thì rất gì và này nọ, nhân phẩm không ổn, cho dù tiền có nhiều hơn nữa cũng sẽ không có ai để ý đến anh đâu!" 

Mặc dù Tần Duy tính tình tốt, cũng không khỏi tuôn trào lửa giận. 

Lời này vừa nói, người đàn ông tên Trương Khôi sắc mặt đã lạnh lẽo, cực kỳ không vui. 

"Lý Lục Loan con trai của bà sao lại nói chuyện như thế chứ, tôi có lòng tốt mời các người vào chơi mà các người lại có thái độ này à?" 

"Nếu như không phải tôi, các ngươi có thể vào khu nhà giàu này được sao?" 

Nói xong, bà ta lại nhìn chằm chằm vào Tần Duy lạnh lùng nói: "Tần Duy, nhanh xin lỗi con trai tôi ngay, cậu có nghe thấy không?" 

Lý Lục Loan trầm giọng nói: "Con trai tôi nói không sai, tại sao phải kêu con trai tôi xin lỗi?" 

"Muốn xin lỗi cũng là con trai cô xin lỗi chúng tôi!" 

Lưu Tô Phương nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Lý Lục Loan, cô có ý gì?" 

"Tôi nói chính là ý đó!" 

Lý Lục Loan lạnh giọng nói. 

Người khác ức hiếp bà thì được, nhưng tuyệt đối không thể ức hiếp con trai bà! 

Lưu Tô Phương châm biếm: "Lý Lục Loan, một quả phụ như cô có cái gì để kiêu ngạo chứ?" 

"Nghe nói con trai cô còn làm con rể đến nhà ở rể cho người ta? Con đường đó của chúng tôi, chỉ có cậu ta là không ra hình người nhất. 

"Tôi thấy cả đời này của các cô cũng đã như vậy rồi, hiện giờ tôi coi như đã nhìn thấu rồi, với loại này đức tính của các người thì đáng nghèo cả đời!" 

Giọng nói của Lưu Tô Phương khó nghe đến cực điểm. 

Hốc mắt Lý Lục Loan đỏ lên, tức giận đến mức bộ ngực kịch liệt phập phồng. 

Chồng bà đã qua đời mấy năm trước, một mình bà nuôi nấng con trai lớn lên, trong thời gian đó chịu bao nhiêu khổ cực chỉ có bà biết. 

Nhưng không ngờ rằng nó lại trở thành vũ khí công kích của người khác, trong lòng bà cực kỳ khó chịu, giống như bị kim đâm vậy. 

Hàng xóm trước kia, bây giờ lại thành kẻ thù! 

Bốp! 

Tiếng bàn tay giòn tan chợt vang lên! 

Tần Duy mặt đầy lửa giận, vung tay tát lên mặt Lưu Tô Phương. 

Sắc mặt anh âm trầm, lạnh giọng nói: "Tôi cảnh cáo bà, bà nói tôi thì được, đừng nói mẹ tôi!" 

Lưu Tô Phương bị tát một cái, cả người ngây ngẩn đực ra. 

Chẳng mấy chốc, bà ta giống như con mèo bị giẫm đuôi, nổ tung! 

"Tên khốn nạn, mày dám đánh tao!" 

"Con trai, tên súc sinh này dám đánh mẹ, con mau giúp mẹ dạy dỗ nó đi!" 

Sắc mặt Trương Khôi trầm xuống. 

Xoay người lấy một cây gậy bóng chày đi ra. 

"Dám động đến mẹ tao, tao giết chết mày!" 

Hắn ta mang gậy trong tay, nện một cây về phía Tần Duy. 

"Con trai! Cẩn thận!" 

Sắc mặt Lý Lục Loan sốt ruột, vẻ mặt lo lắng. 

Bùm! 

Vừa dứt lời, Tần Duy đã đá một cước ra ngoài. 

Gậy của Trương Khôi còn chưa đụng tới Tần Duy, Tần Duy đã đá một cước vào bụng hắn ta. 

Một cước này, đạp Trương Khôi té nhào như chó ăn cứt! 

"Tên khốn!" 

"Dám ra tay trước cửa nhà tao, mày chán sống rồi à!" 

Sắc mặt Trương Khôi xanh mét, vẻ mặt oán độc từ dưới đất đứng lên. 

Hắn ta lấy điện thoại di động ra gọi cho bảo vệ của hoa viên ven sông. 

"Hoàng đội trưởng, có người ở cửa nhà tôi gây sự, anh mau dẫn người lại đây một chuyến!" 

Cúp điện thoại, sắc mặt hắn ta oán độc trừng mắt nhìn Tần Duy. 

Hắn ta lạnh giọng nói: "Tần Duy đúng không, ra tay ở chỗ này, con mẹ nó mày chán sống rồi!" 

"Chờ bảo vệ tới, sẽ có quả ngon cho mày ăn!" 

Lý Lục Loan nghe xong, trên mặt càng thêm lo lắng. 

Trương Khôi có tiền có thế, con trai mình động thủ đánh hắn ta. 

Trương Khôi chắc chắn sẽ không từ bỏ. 

"Con trai, làm sao bây giờ, nếu không chúng ta báo cảnh sát đi" 

Sắc mặt Lý Lục Loan lo lắng. 

"Báo cảnh sát?" 

Lưu Tô Phương cười nhạo đứng lên: "Các người ra tay đánh người trước, tôi trái lại muốn nhìn xem cảnh sát bắt các người hay là bắt chúng tôi!" 

Sắc mặt Tần Duy nghiêm nghị, anh giữ chặt tay mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, chúng ta không cần phải sợ loại người này!" 

Vừa dứt lời. 

Một đội bảo vệ mang theo gậy cao su chạy tới bên này. 

Nhìn thấy những bảo vệ này, sắc mặt Trương Khôi trở nên mừng rỡ. 

Vội vàng chạy chậm tới, nói: "Hoàng đội trưởng, tên khốn nạn này mò vào hoa viên ven sông, ra tay đánh người ở trong này, tôi cùng mẹ đều bị hắn ta đánh bị thương!" "Loại người này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!" 

Hắn ta lạnh lùng nói. 

Sắc mặt Hoàng ngưng trọng, hắn ta trái lại muốn nhìn xem là ai dám gây chuyện ở Hoa Viên Hà Bạn này. 

Ánh mắt nhìn lại, thần sắc lập tức nghiêm túc! 

Đây không phải là chủ hộ sống ở khu biệt thự số một sao, Tần Duy tiên sinh? Lần trước bọn họ còn gặp mặt qua một lần. 

Hoa viên ven sông tổng cộng chia làm ba khu vực. 

eyJpdiI6Ikh1aEpUbWtBb0dyTkh6OVl2VkF2VkE9PSIsInZhbHVlIjoiTXNvUkZ2QXN2YjM1V1hlend1TUp0RmZPM3k4UWpRSWltd0k1MEtkMmcrNnBjdmxsSHIrSVZCdU53VVlQdzgwWDBlU0U2TzdZOHRcL2c2bm5CVTNcL1BQNTZXTDhhS1pvY3BZSk5WRVFYdFwvRitGZmRLUjUxQW9XYmxpOGdZSzBjWFJcLzhwZHlrVW50QkZqK1JnQnpXbGhTM0p4cGN2c1I2NGtkemdjMngxK1B3ZGk3Q0dFNG5jZVpcL3VqanE0U2VxS2Fsc2FNdGVaZTJlRzhJVnNUSmxnWlJaVlFiM0psclBQZEZCQzA4bzlsaGR1NGJ3SkNnbFVZZjdpVTNMWlJ0Tzc5SnVXSU1tdzdYaXVFMmJnXC9xN0ppOHc9PSIsIm1hYyI6IjIxNGQ3OTZlMzdmNTE4Y2FkMGNiY2MzZWI0MmQ1YTc4NjNhNjYxNDExMTZhNTljNzIwZDQ3YmM0MTVlZDRhNTAifQ==
eyJpdiI6IjByU2czVDVIVThUZzdKQlNDbzdRK1E9PSIsInZhbHVlIjoiQWlxcVB2a3V1RERUTWlHemd3UENPXC8yaE9HXC9hOCtLXC8rRDZNdjlxN0lPYkRPbUR5UitpbCtYajdGU1F2dUo3clNTajJYRDZPMWdPc1pGNk00OUhxeU03eXNrMFNlWWQ1TUxkUVwvc1ZoZ3pFSXVTMUVadnBxeUp4cDIrbUFhbGhoSWhNYXAyenI3a3p3TEpUVGRYNkhTanB4YjRuM29Bdmc4SlhxajNZNldpYkUxZ2w2NWg0VTEzTVRuK0pBbG5JQTN1N3NNUkNtYjVOdXVLT2tHRHg5NDJOSzEwdHRtY2hJYmtrcGFMYmhCcmZGVFNDa1YzTkVweHIybTRYYlwvOVFYK3JVcVVuMFk3TGpmRVUzcUx1NlVsRU5nU1hXTTFPcDZvRUNhM1hyZUVvOD0iLCJtYWMiOiJhODJlMzQyMjc2ODA1ZmQ5MThhOGY1ZWJhMDkxNzcyNWRkOWM2OWJhMmY4NGNmMDRjYWYyZjJhNDFjMTU5MTc1In0=

Quyền hạn dịch vụ mà hai người thụ hưởng hoàn toàn không giống nhau!

Ads
';
Advertisement