Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Ngay trước mặt Dương Đình Lâm cùng Trần Tuệ Hòa, Tần Duy bẻ tấm thẻ ngân hàng thành hai khúc. 

Sắc mặt hai người trong phút chốc trở nên lạnh lẽo. 

"Cậu! Khốn nạn! Cậu có biết mình đang làm gì không?" 

Dương Đình Lâm nhìn Tần Duy với ánh mắt đầy lửa giận. 

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người trẻ tuổi dám ở trước mặt ông ta kiêu ngạo như thế! 

Tần Duy đứng lên, khóe miệng nhếch lên một biên độ trêu tức. 

"Bác, dì, ý tốt của hai người Tần Duy xin nhận. 

"Nhưng con người tôi ấy hả, mặc dù không có tiền không có thế, nhưng tối thiểu vẫn có chút cốt khí" 

"Tiền của bác tuy nhiều, nhưng không đổi được tôn nghiêm của tôi!" 

"Lần này nể tình các người là ba mẹ của Nhã Tinh nên tôi sẽ không so đo với các người!" 

"Nhưng! Lần sau không có ngoại lệ!" 

Lạnh giọng nói xong, Tần Duy chịu đựng nội tâm không vui, dứt khoát rời khỏi quán cà phê. 

"Vô liêm sỉ!" 

Dương Đình Lâm hung hăng vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn. 

"Lão gia, Tần Duy này mềm cứng không ăn, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?" 

"Tôi thật sự nghĩ mãi không ra, Nhã Tinh sao lại coi trọng loại đàn ông như thế này chứ!" 

Trần Tuệ Hòa vẻ mặt không vui nói. 

"Muốn làm gì, còn không phải là muốn lấy tiền của nhà chúng ta sao!" 

"Hừ, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cậu ta cùng Nhã Tinh tuyệt đối không có khả năng!" 

Dương Đình Lâm lạnh giọng nói. 

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Tần Duy đi tới bệnh viện. 

Bác sĩ nói cho anh biết một tin tức tốt, thân thể mẹ anh Lý Lục Loan đã hoàn toàn khôi phục, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện. 

Tần Duy nghe xong rất vui mừng, sau khi xác định thân thể mẹ thật sự không có chuyện gì, anh làm xong thủ tục xuất viện ở quầy lễ tân. 

"Mẹ, thủ tục đã làm xong rồi, chúng ta về nhà thôi" 

Tần Duy vẻ mặt hưng phấn, dẫn theo Lý Lục Loan ra khỏi bệnh viện. 

Ngồi trên xe taxi, Lý Lục Loan cảm thấy càng lúc càng không thích hợp. 

Nghi hoặc nói: "Con trai, nhà chúng ta không phải ở hướng này mà, có phải tài xế đã lái sai hướng rồi không?" 

Tần Duy cười nói: "Chỗ chúng ta ở lúc trước đã bị con bán đi rồi, nhưng bây giờ con đã tìm được chỗ ở mới, mẹ, con cam đoan mẹ nhất định sẽ thích chỗ đó." Nghe Tần Duy nói xong, sắc mặt Lý Lục Loan lập tức ảm đạm hẳn lên. 

"Duy à, vì chữa khỏi bệnh này của mẹ mà đã tốn không ít tiền rồi phải không, là mẹ đã liên lụy đến con" 

Trong mắt Lý Lục Loan mang theo nước mắt, vẻ mặt áy náy. 

"Mẹ, mẹ lại nói bậy nữa rồi, con là con trai mẹ, đây đều là việc con nên làm" 

Tần Duy nắm lấy bàn tay thô ráp của mẹ, ôm lấy bà. 

Tuy rằng Lý Lục Loan không phải mẹ ruột của anh, nhưng từ nhỏ lại luôn đối xử với anh như con ruột. 

Vì nuôi dưỡng anh nên người mà ngày đêm vất vả, không đến năm mươi tuổi mà tóc đã bạc một nửa. 

Rất nhanh, xe đi tới Hoa Viên Hà Bạn. 

"Con trai, con đưa mẹ đến đây làm gì?" 

Nhìn tòa nhà cao tầng gần đó, vẻ mặt Lý Lục Loan khó hiểu. 

Nơi này chính là khu nhà giàu nổi danh, Lý Lục Loan trước kia từng đi thăm thân thích ở nơi này. 

Nghe nói giá phòng một mét vuông ở đây cũng phải hơn mấy trăm triệu. 

"Mẹ, sau này chúng ta sẽ ở nơi này" 

Tần Duy chỉ vào tiểu khu biệt thự xa hoa phía trước. 

Lý Lục Loan ngơ ngẩn, trừng mắt với Tần Duy : "Duy Nhi, con lại lấy mẹ ra trêu ghẹo đúng không, con thật sự cho rằng mẹ không biết nơi này là nơi nào sao?" 

Tần Duy vẻ mặt vô tội nói: "Mẹ, con thật sự có nhà ở trong đó mà" 

Vừa dứt lời, Lý Lục Loan đã nắm lỗ tại Tần Duy, mắng: "Nhóc con nhà con mấy ngày không dạy dỗ là leo lên nóc nhà luôn phải không, còn nói hươu nói vượn, có tin mẹ nhéo rớt lỗ tai con không hả" 

Tần Duy đau đến nhếch miệng, tính tình mẹ không tốt, động chút là nhéo lỗ tai người ta. 

"Mẹ, con thật sự không lừa mẹ, không tin con dẫn mẹ đi xem. 

Tần Duy vội vàng nói. 

Sau khi nói xong, Tần Duy kéo tay mẹ Lý Lục Loan đi về phía tiểu khu biệt thự. 

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên từ phía trước cách đó không xa vang lên. 

"Ơ, đây không phải Lục Loan sao? Không phải cô đã bị xuất huyết não nằm viện sao? Sao lại tới đây rồi?" 

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên tuổi xấp xỉ Lý Lục Loan ăn mặc sang chảnh đi về phía này. 

Nhìn thấy người này, Lý Lục Loan khẽ nhíu mày. 

"Tô Phương, tôi vừa xuất viện, cùng con trai ra ngoài đi dạo. 

Lý Lục Loan cười nói. 

Người phụ nữ trước mắt này trước kia là hàng xóm của bà, sau đó nghe nói con trai bà ta phát đạt, mẹ quý nhờ con nên đã vào ở một tiểu khu cao cấp nào đó. 

Không ngờ lại gặp được ở chỗ này. 

"Vậy sao? Chúc mừng cô xuất viện, tôi còn tưởng cô bệnh rất nghiêm trọng, lúc trước nghe tin cô bị bệnh này, tôi còn quyên góp 300 nghìn cho cô nữa đấy" 

"Sớm biết cô nhanh khỏi như vậy thì tôi chỉ quyên góp 150 nghìn thôi." 

Nói xong, Lưu Tô Phương cười rộ lên ha ha: "Lục Loan, cô đừng nóng giận, tôi chỉ đang nói đùa thôi." 

Trên mặt Lý Lục Loan lộ ra nụ cười gượng gạo. 

Nhưng sắc mặt Tần Duy lại rõ ràng không vui. 

Sao người phụ nữ này nói chuyện lại khó nghe như vậy? 

Nghe ý của bà ta, bà ta ước gì bệnh của mẹ anh nặng hơn chút nữa? 

"Ôi chao, đây là con trai cô phải không, đã nhiều năm không gặp, cũng sắp không nhận ra rồi, gần đây đi làm ở đâu thế?" 

"Nếu không có việc làm, tôi có thể giới thiệu đến công ty con trai tôi làm việc. 

"Công ty của con tôi ngay cả bảo vệ một tháng cũng có mười sáu mười bảy triệu đấy" 

Lưu Tô Phương cười ha hả nhìn Tần Duy, vẻ mặt như kiểu một người "dì tốt". 

Lý Lục Loan vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn. 

Nhưng Tần Duy lại giành nói trước: "Dì Lưu, không cần đâu, gần đây cháu còn phải chăm sóc mẹ nữa" 

"Vậy thì được, chờ khi nào rảnh rỗi, nhớ liên lạc với dì Lưu nhé." 

"Vâng." Tần Duy tùy ý gật gật đầu. 

Lưu Tô Phương đột nhiên lại nhớ tới gì đó, tiếp đó đi tới trước mặt Lý Lục Loan. 

Cười nói: "Lục Loan, con trai tôi vừa mới mua một căn nhà ở Hoa Viên Hà Bạn, phải mấy mấy chục tỷ đấy" "Hiếm khi cô đến đây một chuyến, đến chỗ tôi làm khách đi" 

Lý Lục Loan đương nhiên hiểu được dụng ý của Lưu Tô Phương, không phải đang muốn khoe khoang sao? 

Cần phải nói đường hoàng như vậy sao? 

Lý Lục Loan vừa định từ chối, Tần Duy lại nói: "Mẹ, chúng ta vào đi" 

Lý Lục Loan nghe thế lại cho rằng ý của Tần Duy là muốn đi làm khách. 

Vì thế gật gật đầu. 

Ba người đi tới Hoa Viên Hà Bạn. 

Nhìn từng tòa biệt thự bên trong trang hoàng xa hoa, xa xỉ đến cực điểm. 

Ánh mắt Lý Lục Loan muốn hoa đi. 

Bà sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một căn nhà đẹp dường này. 

"Nhà ở trong này nhất định rất đắt nhỉ" 

Lý Lục Loan quay đầu hỏi Lưu Tô Phương. 

"Cũng không đắt lắm, con trai tôi mua căn này đại khái tốn hơn chín mươi tỷ" 

Lưu Tô Phương ngoài mặt không cho là đúng, nhưng nội tâm lại vô cùng đắc ý. 

Đáy lòng Lý Lục Loan tràn ngập hâm mộ. 

Nếu bà và con trai cũng có một căn nhà ở đây thì thật tốt biết bao. 

Nhìn thấy biểu cảm hâm mộ kia của Lý Lục Loan, nội tâm Lưu Tô Phương càng đắc ý. 

"Lục Loan, con trai Tân Duy của cô cũng không tệ, có lẽ cố gắng mấy chục năm nữa sẽ có thể mua cho cô một căn. 

Lưu Tô Phương vừa cười vừa nói. 

Lý Lục Loan thở dài một hơi, bà biết Lưu Tô Phương đang chèn ép bà. 

Nhưng đối với lời này, bà căn bản không phản bác được. 

Dù sao, ai bảo người ta có một đứa con trai biết kiếm tiền chứ. 

"Vẫn là cô có phúc" 

Lý Lục Loan trong lòng không vui, nhưng vẫn lộ ra nụ cười gượng ép, nói ra. 

"Bình thường thôi, chỉ cần con trai hiếu thuận, tôi không có cái gì cũng vui vẻ" 

Lưu Tô Phương cười ha hả nói. 

"Đến rồi, thế nào, căn nhà này cũng không tệ chứ?" 

eyJpdiI6InRRK3Qrc2tQWDBkUk1laEZGTHBOK3c9PSIsInZhbHVlIjoiMm15SDdiYzhBaDhHR2R6bzk2Y1FjUWZRQjlqVFdpUDJqejZ1cDRSSW1tSzZuUEFpXC9MczhvY2tYM1VnNHJ3ZWtTRlBlMDhsMFwvRnRoUzl4N1JFejNUQ2lIODF3T3crTEZDbDZuN09ocTFYcXorWGxwdHYxUEo5UnhIcWtTU3lRTWJRN29Ed3hWd2tzdHVDaDFsMyszVXlhSm43NmRJT0NEWGJad1Y0aUVjQTFybTA4WTVRXC9qbGx2R2twUVJhbnFcL3cxNCtSSFBJTFY2ZkpjXC8yTlJyaXp1UnVwTHYwQk9wZStEMXkzQzcyQUd1TGFTdzV0N0hTdXk3MU9DN1c0OWtTIiwibWFjIjoiNmQyYjIzZWIyNTVjNGViMmFhOTVlYWNhODkxOTRmNTY0MjZmZTY0YTUxYjc3YzVkYzI2YWIwNDVlMjdmNjIwZCJ9
eyJpdiI6IlRqbGtNdU0wRjZEcVJiTEFzY3BGcXc9PSIsInZhbHVlIjoibFpab0JXNndpaDcyWE1xbEpGYlwvZDQyblhvb3VGTWd2dzIxdVllK0ZWUHZ2MnZtQ2cwdnNqa283T2NWc1FkS3NYWlc4dGphMHFmd3ZtaFR4a2xVR3RcL0RUUGhXSXdQdUtnZlgzSmRqa3lcL1BvaVlQOU1QcVwvWXVnMXoyazJxVkhRVXdFMFpzNHlENUVVWndqN2Nhd2tSZmxoRzFnVzlqVm0zRHhobVpQM3hyV2Jpc2NacUs5N1dENmp6bGJCdlBUOTE4RnY5K3NjVmo0akhId09tMEpGSzlMTG1qOXltTnZORUk1Z1RZK1wvM3Zsd0Q4RUhKQjN4d2VYMFRNV2tKZTRJSmVWOSs3VERPcEswSGhET05JOXRMQT09IiwibWFjIjoiNTRlY2ZmZjYyNzBhM2QyNjI2NWRiNzI4MmUzNDhiZWM5YTM0NjQ1ODc3NmJkMDUwNGI0ZjZiOWRmYzljYmVkYSJ9

So sánh với căn biệt thự lớn Ngô Chấn Hùng tặng cho anh, căn bản là cách biệt một trời một vực.

Ads
';
Advertisement