Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Trong bệnh viện, Lý Long đang nằm trên giường, cánh tay bị gãy nọ đã được bó bột, cả khuôn mặt sưng phù như đầu heo. 

Bên trong đôi mắt tràn ngập oán hận và căm thù! 

Lâm Nguyệt Nguyệt đứng bên giường với vẻ mặt khó coi. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Long, vẻ mặt cô ta trở nên phức tạp khó tả. 

Để chuộc lại Lý Long, nhà họ Lâm đã chắp vá lung tung mới có được chín mươi tỷ đồng để chuộc anh ta ra ngoài từ chỗ Nguyên Bưu. 

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức nổi giận đùng đùng! 

Cô ta vốn tưởng rằng sau khi cưới Lý Long, mình sẽ phất lên như diều gặp gió, nhưng thực tế thì nhà họ Lâm đã sắp tán gia bại sản rồi. 

Nếu không phải vì nhà họ Lý vẫn còn giá trị thặng dư thì Lâm Nguyệt Nguyệt đã sớm đá bay Lý Long - một kẻ ăn hại, thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều! 

Theo góc nhìn của cô ta, quả thực Lý Long còn vô dụng hơn cả Tần Duy! 

Ít nhất thì trong thời điểm còn ở nhà họ Lâm, Tần Duy đã không khiến nhà họ Lâm phải tổn thất tiền của. 

“Lý Long, anh đã hứa với em như thế nào? Chẳng phải anh đã nói rằng lần này tuyệt đối không có sơ hở nào sao? Tại sao bây giờ anh lại thất bại?” 

Lâm Nguyệt Nguyệt hỏi bằng giọng điệu trầm thấp. 

Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Long đã lập tức oán hận đến mức suýt cắn nát răng! 

“Cái tên rác rưởi kia, anh nhất định phải giết anh ta!” 

“Lý Long xin thề, nếu không kết liễu anh ta thì anh sẽ không làm người!” 

Nghĩ tới đủ kiểu nhục nhã trước đó, Lý Long cực kỳ phẫn nộ, nóng lòng muốn chém Tần Duy thành vạn mảnh để trút nỗi căm hờn trong lòng! 

“Lý Long, anh có thể đừng khoác lác nữa được không? Không đấu thắng chính là không đấu nổi. Anh đừng viện cớ cho mình nữa!” 

Sắc mặt của Lâm Nguyệt Nguyệt trở nên khó coi. 

Cô ta cũng hận Tần Duy nhưng tên phế vật như Lý Long hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Duy. Vậy cô ta còn có thể làm gì nữa đây? 

“Không, tên khốn đó chỉ may mắn mà thôi. Anh ta chỉ là một kẻ vô dụng, không quyền không thể. Anh không tin vận may sẽ luôn ưu ái anh ta đâu!” 

Lý Long nghiến răng nghiến lợi. 

Lâm Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Lý Long, không phải anh có chú hai làm thanh tra ở thành phố của chúng ta hay sao?” 

“Mời chú ấy ra mặt nhé? Vậy thì còn sợ không giết được Tần Duy hay sao?” 

Nghe Lâm Nguyệt Nguyệt nói như vậy, sắc mặt của Lý Long sáng rỡ. 

Anh ta có một người chú ruột làm thanh tra ở đồn cảnh sát, tên là Lý Thành Vũ. 

Nếu có thể thuyết phục người này đối phó với Tần Duy thì cho dù có may mắn đến đâu, Tần Duy cũng sẽ chết chắc. 

“Nguyệt Nguyệt, thực ra lời em vừa nói đã nhắc nhở anh đấy. Đợi xuất viện xong, anh sẽ mời chú hai của anh xuống núi để tiêu diệt tên khốn Tần Duy này!” 

Lâm Nguyệt Nguyệt nghe vậy thì vừa tươi cười vừa đáp: “Chồng à, thế thì vết thương của anh phải mau mau lành lại đi!” 

Hôm nay, một chiếc xe quân dụng màu trắng lái vào vườn hoa ở ven sông, dừng lại trước cửa nhà Tần Duy. 

Cửa xe mở ra, Thương Hổ từ bên trong bước ra ngoài. 

Ông ấy đi tới trước căn biệt thự. 

Lý Lục Loan mở cửa ra. 

“Ông là ai?” Nhìn người đàn ông mặc quân phục ở trước mặt, Lý Lục Loan lộ vẻ nghi ngờ. 

“Tôi tới đây để tìm Duy Nhi. Hãy nói với thằng bé rằng tôi tên là Thương Hổ. 

Ông ấy trả lời. 

“Mời vào, Duy Nhi đã từng kể cho tôi nghe về ông mấy lần rồi. Duy Nhi nói ông là chiến hữu của ba ruột mình. 

Lý Lục Loan nhiệt tình đón Thương Hổ vào nhà. 

Trong sân, Tần Duy gặp Thương Hổ. 

Nhìn thấy ông ấy, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh. 

“Duy Nhi, tôi đã tìm được tư liệu của Lưu Giang mà cháu yêu cầu rồi. 

Thương Hổ lấy ra một túi tài liệu rồi đưa nó cho Tần Duy. 

“Cháu cảm ơn nhé. 

Tần Duy nhận túi tài liệu. 

“Không sao đâu, đây là chuyện mà tôi nên làm mà” Thương Hổ đáp. 

Tần Duy không nói gì. 

“Đúng rồi. Cháu làm việc này là vì cô bé kia của nhà họ Dương, phải không?” Thương Hổ trông có vẻ đang hỏi han vu vơ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tần Duy. 

Anh không nói nhiều mà chỉ gật đầu. 

“Duy Nhi, nếu cháu thích cô bé kia của nhà họ Dương thì tôi và Tứ Hải có thể đến nhà họ Dương để đề nghị kết tình thông gia ngay lập tức, lễ nghi chu toàn. 

Ánh mắt của Thương Hổ rất trang trọng và nghiêm túc. 

Chỉ cần Tần Duy gật đầu một cái mà thôi. 

Ông ấy sẽ dẫn đầu Thiên Vương vệ, mang theo bảo vật quý hiếm trên đời rồi đích thân đến nhà đề nghị kết thông gia! 

Nó sẽ trở thành sự kiện trọng đại của Trung Hải! 

Tuy nhiên, Tần Duy lại lập tức lắc đầu từ chối. 

“Không cần đâu, cháu sẽ tự xử lý ổn thỏa chuyện của mình. 

“Ngoài ra, cháu không muốn người khác biết rằng cháu là con trai của vị kia” 

Nghe thấy lời nói này của Tần Duy, vẻ mặt của Thương Hổ hơi ảm đạm. 

Ông ấy thở dài một hơi, gật đầu rồi nói: “Cháu yên tâm đi. Nếu không có mệnh lệnh của cháu thì chúng tôi sẽ không can thiệp đâu. 

“Phải rồi, thứ bảy tuần này là sinh nhật của cháu. Đến lúc đó, tôi và Trần Tứ Hải sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cháu, hy vọng cháu có thể đến đó” 

Nói xong, ông ấy lại lấy ra một hộp quà tinh xảo khác để giao cho Tần Duy: “Đây là vật mà mẹ cháu đã để lại cho cháu, hãy giữ lại cho vợ tương lai của cháu nhé. 

Nhắn nhủ xong xuôi, ông ấy tức khắc rời khỏi đây. 

Sau khi Thương Hổ rời đi, Tần Duy bèn mở chiếc hộp trong tay ra. 

Là một sợi dây chuyền rất đẹp. 

Ngắm nghía nó trong chốc lát, Tần Duy sực nhớ tới những lời mà ông cụ Lâm đã nói trước khi qua đời. 

Mẹ ruột của anh vô cùng tài hoa, là cô con gái được cưng chiều tận trời. 

Nhưng sau khi sinh Tần Duy, mẹ anh lại ngọc nát hương tan. 

Tần Duy kiềm chế cảm xúc rồi mới mở túi tài liệu kia ra. 

Anh đã nhờ Thương Hổ đi điều tra chi tiết về Lưu Giang. 

Không ngờ nhiệm vụ này lại được hoàn thành nhanh chóng đến vậy. 

Không xem thì chẳng biết, nhưng vừa nhìn vào thì anh đã bị sốc. 

Trên tư liệu có ghi chép tỉ mỉ về chuyện Lưu Giang tham ô ở nơi làm việc cùng với bằng chứng. 

Có lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân. 

Có sự thông đồng giữa các doanh nghiệp nhà nước. 

Cũng có những hành vi vi phạm kỷ luật và trái pháp luật... 

Vân vân! 

“Đúng là một kẻ súc sinh!” 

Tần Duy ghét nhất loại người này! 

Với số tư liệu này thì sẽ không khó để hạ bệ tên khốn kiếp này. 

Tần Duy vừa mới cất tư liệu xong thì Dương Nhã Tinh đã bước vào biệt thự. 

“Nhã Tinh, sao em lại tới đây?” 

Tần Duy mỉm cười, bước qua đó rồi hỏi. 

“Sao nào? Ông chú không chào đón em hả?” 

Dương Nhã Tinh cau mày, tỏ vẻ không vui. 

Tần Duy bật cười: “Làm gì có. Anh ước ngày nào em cũng tới đây mà” 

“Có thật không? Vậy thì em sẽ đến đây mỗi ngày nhé” Dương Nhã Tinh nhìn anh với vẻ mặt chờ mong. 

“Đương nhiên là được rồi. 

Tần Duy gật đầu. 

“Ông chú à, tối nay anh có rảnh không?” Dương Nhã Tinh đột nhiên hỏi. 

“Có, sao thế?” 

Tần Duy hỏi. 

“Tối nay có một buổi tiệc kinh doanh. Ba mẹ bảo em nhất định phải đến đó một chuyến nhưng em không muốn đi một mình. Ông chú ơi, anh có thể đi cùng em được không?” 

Dương Nhã Tinh hỏi. 

“Được. 

Tần Duy vui vẻ đồng ý. 

Khoảng tám giờ tối. 

Tần Duy đến nhà Dương Nhã Tinh như đã hẹn. 

Dương Nhã Tinh ăn vận chỉn chu. Cô mặc một bộ váy màu tím. 

“Địa điểm ở đâu?” Tần Duy hỏi. 

“Ba em nói ở Tiên Cư các. Bọn họ nói chuyện một cách ấp a ấp úng nên em cũng không biết buổi tiệc kinh doanh tối nay do ai tổ chức nữa" 

“Nhưng cứ mặc kệ đi. Chúng ta tới đó rồi sẽ biết thôi.” 

Dương Nhã Tinh lên tiếng. 

"Ùm." 

Tần Duy gật đầu rồi lái xe đến Tiên Cư các. 

Chiếc xe vừa dừng lại, họ đã nhìn thấy Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa sang đây đón tiếp. 

“Con gái à, sao con tới muộn thế? Ba mẹ đã đợi lâu lắm rồi đấy” 

Trần Tuệ Hòa lên tiếng với vẻ oán trách. 

Sau khi dứt lời, hai người lại thấy Tần Duy xuống xe. 

Sắc mặt bọn họ lập tức tối sầm. 

“Tần Duy! Một kẻ vô dụng như cậu tới đây làm gì? Ai cho cậu tới!” 

Sắc mặt của Dương Đình Lâm u ám, khế quát lên. 

Tần Duy hơi cau mày. 

eyJpdiI6ImVqM1VlUXZjWTY4SXg2NWdIa2ZPU0E9PSIsInZhbHVlIjoiVjFJTGFCXC9iM2VIWmd5MlRtQ2FXMUpiM2hscFdDWHdJb1czRzM2SnFFdXJZZ1BOaU9TXC9CajRQMURxOEo0Z2RWQjhHcnRyOHVZcUM5dmJxcEZwbkE4dW5VTTlDN3NUSjJjQW0zZGJtak83QThDaHpqSmpCU2Fnd29IMjhYQ1l5aEtTR1ZMUnVcL2hHb2tHd1N5WHJnb25vd3dCNEppQzlGUFMyOGpWNW1JeXM1TUNXMXoxb3hSbFlvcFY5ZG9LSWYwVzE0RDNNTitVcEJUc0l0OFZBQ3dIMzdad2Q4UXFIZVk5VXdpK25ZZmtMNlJUeVYzTUFZRHE0Zys5Qm9yb0dqNSswU3U2WlFHR0JGeU5FQU1UdHpQNFpkOUd5SURnK2o4QXNsRDlmWFwvUU1ha2dXa3d2eWJqNGM4NGR5TXNGXC8zRnI2MWYyRnBGY3REekhSWEhLY3lOOUlabmsxOVNsTnJFSFwvblBqQUkzWDBnS1NtdTd5WFJsakkwV2ZYbnp5MFg3IiwibWFjIjoiNWUzMjBhZDAzZjBhZTc1ZjYxNWNkY2E4ZTFlOTRmMTY3MDJlZmE0ODY4YTA1Y2RlYzQ1YzY0Y2VmYjM5NWMwNiJ9
eyJpdiI6IkRkM2JEME1IOEUzaUdHVXpFVlwvUjl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhzYThFT2Jjc0dTcmZSQzY2K3p3b0ZmdnhrYlVZYXliZFlOeDhvRXVjeGFhSThGcWRKS204dVZDQ0Zzekc0dk9XTExTakJ3dEhwY3pHKzJpRjZyUUl1enJcL0tXRWpkYkpNZTNUc3BmcnNFaGJzNVlCaUQ4RCs1YTAxamRONGltY3Y2NDIyalN5WTh3NlwvVWNoOHJKREg1ckNCSjNreElJVHB3Y1U5UzBNRlEzNzhWcjBhS1Awc1wvY1hCeFVFWWZLNklab2FpRjVvMW14WGxKUnlrUFROcFR2WkF1alBMbEllVXpQRTBXTW1LNVVIWDZ4N2N1OEsxRjN0b3hscGpEaEtpNmJmMUtrbW5XZzl3SFpZQm84Ykc4N1FPZGgwZE1VUjFseHZISm90TllKeXFINGZyUUx4N1E0UDJIQ1VTWlRZNHZpdmthY2k0S2VIU2hXbFFxcGs2VnV2d2pWK1lnSkRLcjdtRWt6UzNOZUxHa3pEOFpHMUU4UTNHYnI3WndCcUVsQk5hSm1MOEJub1lxcVU2NE1OMEdCWktaTmtJZWRRbVY3TnpKRHpCUkk9IiwibWFjIjoiYzNiMTdhZGUyNWZiOTVjNDhjMTI3NTdkYzE0NGY1MzJmODNhMjNkMWIzZThmMzdjOGRhMmY5NmY5MWMyODMyNSJ9

Dương Đình Lâm hỏi lại với biểu cảm phẫn nộ.

Ads
';
Advertisement