Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Bùm! 

Thấy một màn như vậy, đầu Lý Long nổ vang một tiếng, cả người bùng nổ! 

Sắc mặt ba người nhà họ Lâm cũng trắng bệch, khó coi đến cực điểm. “Khốn kiếp, cậu dám đùa giỡn tôi à!" Lý Long rống giận. 

Mắt anh ta như muốn nứt ra, hai mắt đều phun ra lửa giận! 

Anh ta không nghĩ tới, mình lại bị tên phế vật Tần Duy này đùa giỡn! 

Anh ta đứng lên, vẻ mặt hung ác, rốt cuộc không khống chế được mà nện một quyền vào Tần Duy! 

Nhưng nắm đấm của anh ta còn chưa hạ xuống, hai vệ sĩ bên cạnh Trần Tứ Hải nháy mắt đã ra tay, ấn chặt Lý Long xuống đất. 

Thấy tình huống này, ba người nhà Lâm Nguyệt Nguyệt sợ tới mức không dám đứng lên. 

Khóe miệng Tần Duy lộ ra nụ cười lạnh trêu tức: "Bây giờ các người chắc hẳn đang rất khó chịu nhỉ?" 

“Tần Duy, con mẹ nó cậu dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ không tha cho cậu! Tôi thề, tôi nhất định phải bắt cậu trả giá lớn!” 

Vẻ mặt Lý Long oán độc, không ngừng rống giận! 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt cũng khó coi nói: "Tần Duy, tôi không ngờ anh lại là loại người nói không giữ lời!" 

“Nói không giữ lời?” 

Ánh mắt Tần Duy chợt sắc bén, lập tức trầm giọng nói: "Lâm Nguyệt Nguyệt, cô sẽ không quên nhanh như vậy đâu nhỉ, lúc chúng ta ly hôn, cô đã đồng ý với tôi cái gì, cuối cùng cô lại làm như thế nào?" 

Lời này vừa dứt, mấy người nhà họ Lâm đã biến sắc. 

Cho đến bây giờ họ mới chắc chắn, Tần Duy làm thế là trả thù bọn họ. 

Lúc Lâm Nguyệt Nguyệt ly hôn, bọn họ đã đồng ý cho Tần Duy chín trăm triệu. 

Nhưng cuối cùng bọn họ không cho anh một xu nào! 

Hôm nay phong thủy chuyển dời, báo ứng rơi vào trên người bọn họ! 

“Lúc trước tôi đồng ý ly hôn với cô, hai người đã nói cho tôi chín trăm triệu!” "Đây là tiền cứu mạng của mẹ tôi!" 

"Nhưng các người đã làm như thế nào!” 

“Chà đạp tôn nghiêm của tôi, trêu đùa tôi như một con chó!” 

Tần Duy nói, sắc mặt càng thêm sắc bén. 

“Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long, loại mùi vị bị nhục nhã này dễ chịu không?” 

"Rất phẫn nộ rất bất đắc dĩ đúng không, các người chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày các người cũng sẽ giống như một con chó quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi đúng không!" 

Nghe Tần Duy nói thế. 

Vẻ mặt bốn người Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Long càng ngày càng khó coi. 

Khó coi giống như ăn phải phân trong nhà vệ sinh vậy! 

Chưa từng nghĩ tới! 

Bọn họ lại bị Tần Duy nhục nhã như thế. 

"Lâm Nguyệt Nguyệt, các người đừng tưởng rằng như thế này là đã kết thúc, tôi nói cho các người biết, tất cả đây cũng chỉ là bắt đầu thôi!" “Trò hay còn ở phía sau cơ!” 

Nói xong lời này, Tần Duy dẫn theo Quách Phàm rời khỏi phòng riêng, Trần Tứ Hải cũng dẫn người rời đi. 

Trong phòng riêng. 

Năm người lúc này mới chật vật đứng lên. 

“Khốn kiếp, Lý Long, đều tại cậu, nếu như không phải đám khốn kiếp các người thì tôi sẽ đắc tội với tổng giám đốc Trần sao?" 

“Các người cứ chờ đó cho tôi!” 

Nói xong lời này, Lý Mặc mang vẻ mặt oán hận rời đi. 

Sắc mặt Lý Long khó coi, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ! 

Dự án bị mất không nói! 

Còn bị phế vật ngày trước nhục nhã như thế! 

Đối với anh ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục! 

“Súc sinh đáng chết! Tên khốn kiếp này, tức chết tôi rồi!!!” 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt dữ tợn, hét lên chói tai. 

Bop! 

Lý Long thình lình tát lên mặt cô ta. 

Lâm Nguyệt Nguyệt bối rối: "Lý Long, anh dám đánh em à!” 

“Mẹ nó bớt làm phiền tôi đi, khốn kiếp tôi phát hiện chỉ cần cùng nhà họ Lâm các người ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt!” 

Lần trước đấu giá đá cũng giống như vậy, hiện tại lại như thế! 

“Con mẹ nó sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không nên để cho nhà các người nhập cổ phần!” 

Lý Long hối hận đến xanh ruột. 

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta đã không nên để nhà họ Lâm xen vào. 

Hiện tại hạng mục thất bại, đám người nhà họ Lâm này phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm! 

"Lý Long, sao cậu có thể nói như vậy, ai biết Tần Duy phế vật kia lại quen biết Trần Tứ Hải đâu!" 

“Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi được !” 

Từ Linh nhìn thấy con gái mình bị bắt nạt lập tức khó chịu. 

“Bà câm miệng cho tôi!” 

"Nếu như không phải bà đắc chí trước mặt Tần Duy, Tần Duy sẽ biết chúng ta hợp tác cùng tập đoàn Tứ Hải sao?" 

“Tất cả đều tại bà, hiện tại hạng mục thất bại, các người đã vui vẻ rồi chứ!” 

Lý Long rống giận. 

Từ Linh tự giác đuối lý, không dám nói lời nào. 

Ba người nhà họ Lâm người nào người nấy đều mang sắc mặt khó coi, thấy Lý Long phát cáu lớn như vậy, cũng không dám chạm vào anh ta. 

Trầm ngâm một lát, Lâm Thiết Hàn nói: "Tiểu Long à, cậu cũng đừng nóng giận, dù sao có ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này đâu” 

“Hiện tại chuyện quan trọng nhất là xem xem chuyện này có biện pháp nào để cứu chữa hay không, dù sao chúng ta đã đầu tư mấy ngàn tỷ, cũng không thể đổ sông đổ bể như thế được.” 

Lâm Thiết Hàn lo lắng nhất là tiền. 

“Tiền đều đầu tư vào cả rồi, hiện tại dự án thất bại, ông còn muốn cứu chữa thế nào nữa!” 

Lý Long trầm giọng quát. 

"Tôi nghĩ mãi không rõ, làm sao Tần Duy này có thể quen biết Trần Tứ Hải! Đây chính là ông chủ của tập đoàn Tứ Hải đó!” 

Lâm Nguyệt Nguyệt cực kỳ khó hiểu. 

“Em hỏi anh làm sao anh biết?" Lý Long giống như ăn phải thuốc nổ, nói chuyện rất xóc ÓC. 

“Thật ra tôi cảm thấy Tần Duy và Trần Tứ Hải chưa chắc đã quen thân lắm!” 

“Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì ông chú kia mắng Trần Tứ Hải!” 

“Nếu ông ta không mắng chửi người, Trần Tứ Hải sẽ tự mình tới chỗ này gây phiền phức cho chúng ta sao?” 

Lâm Thiết Hàn lý trí phân tích. 

Nghe Lâm Thiết Hàn nói như vậy, Lý Long cảm thấy cũng rất có lý. 

Nếu như không phải tên khốn kiếp Lý Mặc kia mắng Trần Tứ Hải, thì Trần Tứ Hải sẽ tự mình tới gây phiền toái sao? 

Hiện giờ xem ra, quan hệ giữa Tần Duy và Trần Tứ Hải chưa chắc đã quen thân lắm. 

"Tôi vẫn là không cam lòng, cái tên phế vật Tần Duy này đột nhiên cưỡi trên đầu chúng ta!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt đã sắp tức nổ tung rồi! 

Sắc mặt Lý Long cũng âm trầm. 

Giờ phút này anh ta chỉ ước gì có thể làm thịt tên khốn Tần Duy kia! 

Lý Long lớn như vậy nhưng chưa từng chịu đựng loại sỉ nhục này! 

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu Tiết, anh ta cũng hận Tần Duy, anh ta nhất định có biện pháp đối phó với Tần Duy. 

Một tòa biệt thự xa hoa nào đó ở Trung Hải. 

Tiết Hải Sâm ngồi ở sô pha phòng khách, sắc mặt âm u đến cực điểm. 

Trong tiệc đính hôn, anh ta đã mất hết thể diện! 

Không chỉ không cưới được người phụ nữ mà anh ta ngưỡng mộ là Dương Nhã Tinh. 

Ngược lại còn bị Tần Duy nhục nhã! 

Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, lửa giận anh ta sẽ bốc lên, ngay cả đồ cổ trong nhà không biết đã bị anh ta ném vỡ bao nhiêu thứ. 

Mà lúc này, điện thoại của Lý Long bỗng nhiên gọi tới. 

Sau khi nói chuyện đơn giản hai câu, hai người hẹn một chỗ gặp mặt. 

Đi tới một phòng riêng. 

Lý Long kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tiết Hải Sâm nghe một lần. 

Tiết Hải Sâm nghe xong nhíu mày. 

Trần Tứ Hải lại lộ diện? 

Rốt cuộc ông ta có quan hệ gì với Tần Duy? 

“Cậu Tiết, làm sao vậy?” 

Lý Long thấy sắc mặt Tiết Hải Sâm không đúng bèn nghi hoặc hỏi. 

“Không có gì.” 

Tiết Hải Sâm lắc đầu, lập tức châm một điếu xì gà, trầm giọng nói với Lý Long: "Nói như vậy, cậu hận tên Tần Duy này thấu xương?” 

eyJpdiI6ImpiaFZQM2xXR0o0OHJBeGpBOEU2cWc9PSIsInZhbHVlIjoiWVliZVZFVCtaYUk2YVp2XC84b1FZdkJOQlMwMlkramFqU1JpandDYjhZRWtvY0hSZ1RveStxck94VWo4QmFIcGg2NkM2OFM1Qng3TXZPVnQ3aXdGT01qRUFPajFZTlluZFl2VkxzcVZNem9jRkVmS0ZCbkxWczA5MFBWWTJqSkRrUjA5TUIzZGhWXC9Lc1dFTGpkdUlnMVJuWnZMV1M2REd2c25sSExaSnJKSVprU2JJcUxOb21wSzg5ZEFIMUpJSEhySGU5YlJua0FtamE5T2JJZmpmb2FTVjZGUlhiUVVmVWxLWVcxTlVXT05IZEdWYXk5NGtxVzQwUUVPbzE0bHFic1B2MlVFYW9Zc3RFRklxREcrc0lRaU5LVmVkWlF4ZEJNaGk3QlR3enhQQjlmTlJjaEpvS0ZHQXpldUJNVnVrd0VtOUJiZUNia3JVSDBsbElHVmQrdFwvWWtuWGpQdk9CVlBaNEtQK2JJak1cLzgrQ3hGSmFRZ0dkbTZoUDMyekw2biIsIm1hYyI6IjRiYWM0YWYwM2Q2YTc0NjU2ZjVlNjI1YzU3YTcxYzhmYTlmNGM4NjBkOTliYzhjMmQxMTNhNDE3ODdkZDdhNmYifQ==
eyJpdiI6IkJmT05kM1FnWGF1RVpwMDVuTXdkZmc9PSIsInZhbHVlIjoiVkJRdEpJV1J0SWpCRENXV0FqNmczTGpNbGFyNlR1cVU3azFHZ0NRU2E1dVJTRGcyUmp6Yk9UUzJMNEQ4RkpnK1AxYnY2THFpZllhVVU1b2VEZzlHQ3YrZ2hjXC9kYWFQZDZqa21KNDZzeVZydnBTd2d5UGczRW1PUm8xUjBnVk85cDN4QlFpZm40R3QxUHV6N3hwdnhrbHlWUyt5SGdMMTZsZTF4cEZ1a2JtZmM2Z09mdnl0c08wN2ZCQVloVG9PbFFFRlBPTEIxb1pMV3RCMG1OTTVPSkF5bExiQW9nTktUOUJ6TUhjdE90NXZ6SzJHQXc1U0NGQ09ydGZQQmQ3bjRsdnRLZTdtdVNvYVJBT3pKUFhUdFo0bG42YjN5K1lXc2owMVFudHJKNVZ3PSIsIm1hYyI6ImQ2NDU5ZTk4ODBkNDRlYzY0OWQyMzEwMTNiNjZkY2Q2MzBkODU0NDVlZDQ0YjE0NTRiZGJhNTE1ZjhiNTFlODMifQ==

Lời này vừa dứt, sắc mặt Lý Long đã hơi đổi, lập tức gật đầu: "Đương nhiên rồi!”

Ads
';
Advertisement