Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Khi Tần Duy nói ra lời này, sắc mặt đám người Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long lập tức trở nên khó coi. 

Như thể cậu ta đã đoán được mấy người mình sẽ đến tìm cậu ta vậy. 

Chỉ là cho đến giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng được sao thẳng Tần Duy vô dụng này lại có liên quan với Trần Tứ Hải. 

Rốt cuộc quan hệ giữa họ là thế nào? 

"Cậu Tần, chuyện khi nãy cậu không thể trách tôi được. Nếu không phải Lý Long và nhà họ Lâm giật dây, tôi sẽ không bao giờ dám đắc tội cậu. 

"Xin cậu tha cho tôi, cả hợp đồng đó nữa, tôi sẽ giao nó cho cậu ngay bây giờ" 

Lý Mặc đang quỳ dưới đất với vẻ van xin lấy bản hợp đồng ra. 

Rồi đưa nó cho Tần Duy ngay trước mặt mọi người. 

Nhìn cảnh này, mặt Lý Long và Lâm Thiết Hàn lập tức tái mét. 

Vì dự án này, anh ta đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị. 

Lúc này hợp đồng bị Tần Duy cướp mất, mọi cố gắng đều trở thành công dã tràng. 

Hàng trăm triệu vốn đầu tư cũng sẽ mất trắng! 

Tần Duy không để ý đến Lý Mặc đang quỳ trên mặt đất mà đưa mắt nhìn Lý Long và nhà họ Lâm. 

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười chế nhạo: "Lý Long, đây chính là bản hợp đồng mà anh nói sẽ khiến hai nhà các người một bước lên trời ấy hả?" 

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Lý Long lập tức tái nhợt. 

Lúc này nắm đấm cũng đã siết chặt. 

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Duy đã hóa thành tro bụi rồi. 

Hiện giờ anh ta thực sự rất khó chịu. 

Mặt đầy oán hận. 

Ánh mắt của Tần Duy chợt lạnh lẽo, anh đứng trước mặt Lý Long, lạnh lùng nói: "Anh khó chịu lắm à?" 

Sắc mặt Lý Long thay đổi liên tục, khóe môi nhanh chóng lộ ra một nụ cười. 

"Tần Duy, thật ra chúng ta cũng không cần thiết phải làm đến mức khó coi như vậy. Thời buổi bây giờ, hòa bình làm giàu mới là quan trọng nhất. 

"Cậu nói có đúng không?" 

Nói xong, anh ta nhanh chóng nháy mắt với Lâm Nguyệt Nguyệt. 

Lâm Nguyệt Nguyệt hiểu ý, vội nói: "Tần Duy, dù sao anh cũng là chồng cũ của tôi, chúng ta cũng từng sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, thật sự không cần đến mức phải đuổi cùng giết tận nhà chúng tôi thế chứ" 

Lâm Thiết Hàn cũng nở nụ cười lấy lòng: “Tần Duy, tuy cậu và Nguyệt Nguyệt đã ly hôn nhưng nói thế nào thì tôi cũng là bề trên của cậu, cậu cũng đừng cạn tàu ráo máng đến vậy” 

Từ Linh cũng nịnh nọt: “Đúng thế, cậu đừng quên lúc mẹ cậu nhập viện, tôi đã cho cậu mấy chục triệu bạc mà” 

Thái độ của bốn người lập tức quay ngoắt 180 độ. 

Tần Duy quen biết đám người này lâu thế rồi. 

Đây là lần đầu tiên anh thấy bọn họ như vậy. 

Quả là hiếm thấy. 

"Ồ? Các người thực sự nghĩ vậy à?" 

Vẻ trêu chọc trên môi Tần Duy càng rõ hơn. 

"Đương nhiên rồi, Tần Duy, khi còn sống ông cụ đối xử với cậu tốt nhất, nể mặt ông cụ, lần này cậu tha cho chúng tôi đi." 

"Đừng phá hỏng hợp đồng này, nếu hợp đồng bị mất thật, nhà họ Lâm sẽ tổn thất vô cùng nặng nề." 

"Nhà họ Lâm xong đời rồi, cậu biết ăn nói với ông cụ dưới suối vàng thế nào đây?" 

Lúc này Lâm Thiết Hàn bắt đầu chơi bài tình cảm. 

Tuy những lời này rất trái lương tâm, nhưng hết cách rồi. 

Đây là hợp đồng lớn trị giá hàng trăm tỷ đấy! 

"Ha ha ha ha ha ha..." 

Đúng lúc này, Tần Duy cười phá lên. 

Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp cả phòng VIP. 

Nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt của đám người Lý Long càng thêm khó coi. 

"Tần Duy, cậu có ý gì?" 

Lý Long trầm giọng nói. 

"Lý Long, anh muốn chọc tôi cười chết đấy hả?" 

“Chẳng phải vừa nãy anh nói với tôi là anh có tiền có quyền có chống lưng, đủ để đè bẹp tôi mọi mặt à?” 

"Không phải anh nói ngay cả tư cách liếm ngón chân anh tôi cũng không có ư?" 

"Sao thế? Sao bây giờ anh không dám nói thế nữa đi?" 

Nói xong, Tần Duy lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt. 

"Lâm Nguyệt Nguyệt, trước đây tôi nói cô là vợ cũ của tôi, cô bảo nghe buồn nôn, sao bây giờ cô lại tự mình nói thế?" 

"Còn bà nữa Từ Linh, không phải trước kia bà bảo tôi không có cả tư cách để ngước mắt nhìn lên nhà họ Lâm nhà bà à?" 

"Không phải các người rất kiêu ngạo ngang ngược ư? Mở miệng ra là thẳng bỏ đi thuận miệng lắm mà!" 

"Sao nào? Sao bây giờ không gọi nữa?" 

Giọng Tần Duy ngày càng lớn, đến cuối cùng anh trực tiếp gầm lên. 

Sắc mặt đám người này trắng bệch sau tiếng gầm của Tần Duy. 

Dù trong lòng lửa giận ngút trời nhưng bọn họ vẫn không dám thể hiện ra ngoài. 

Suy cho cùng, bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng với bản hợp đồng đó. 

Dù tia hy vọng đó rất mong manh nhưng bọn họ vẫn không muốn từ bỏ. 

"Tần... Tần Duy, nể mặt ông cụ.." 

Lâm Thiết Hàn còn chưa nói xong, ngón tay của Tần Duy đã chỉ vào mặt ông ta. 

"Mẹ kiếp ông không có tư cách nhắc ông nội Lâm với tôi!" 

"Ông nội Lâm là bị đám súc sinh các người làm cho tức chết!" 

Bốn người bị Tần Duy chửi cho một trận nhưng không ai dám nổi giận. 

Cuối cùng, Lý Long cắn răng nói: "Tần Duy, cậu thật sự không cho chúng tôi một chút hy vọng nào sao?" "Hy vọng à?" 

Tần Duy cười nhạt một tiếng, sau đó nói: "Được, tôi cho các người hy vọng" 

Anh vừa nói thế, mắt bốn người đều sáng lên. 

"Cậu nói đi" 

Lý Long có chút kích động, chỉ cần còn có hy vọng thì mọi việc đều dễ bàn. 

"Tất cả quỳ xuống cho tôi!" 

Ánh mắt Tần Duy lạnh băng. 

"Quỳ... quỳ xuống?" 

Mặt Lý Long tái xanh. 

Vẻ mặt Lâm Nguyệt Nguyệt cũng khó coi không kém. 

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rồi. 

Tần Duy đang sỉ nhục bọn họ. 

"Không phải muốn tôi cho các người một cơ hội à? Được, quỳ xuống đã rồi nói. 

"Tần Duy, anh đừng có quá đáng!" 

Mặt Lâm Nguyệt Nguyệt tái mét, cả giận nói. 

"Quá đáng? Lúc mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường, tôi chỉ hỏi vay có chín trăm triệu" "Nhưng các người đã làm gì nào?" 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt càng ngày càng khó coi. 

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị Tần Duy ép vào hoàn cảnh như vậy. 

Không chỉ cô ta mà ba người còn lại cũng nghĩ thế. 

Rõ ràng nó chỉ là một thẳng bỏ đi. 

Tại sao bây giờ nó lại cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ? 

"Cậu có chắc là nếu chúng tôi quỳ rồi cậu sẽ đưa hợp đồng cho chúng tôi không?" 

Cuối cùng Lý Long nghiến răng nói. 

"Tôi chỉ muốn hỏi các người một câu thôi, quỳ hay không?" 

Tần Duy cười lạnh. 

"Chúng tôi quỳ nhưng nếu cậu dám lừa tôi thì đừng trách tôi trở mặt." 

Lý Long không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Tần Duy. 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt thay đổi liên tục, cực kỳ không cam lòng. 

Cuối cùng cô ta vẫn quỳ xuống. 

Lâm Thiết Hàn và Từ Linh cũng quỳ xuống. 

Bốn người quỳ xuống thành một hàng. 

"Thế này đủ rồi chứ?" 

Lý Long nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Nào có đơn giản như vậy, ít nhất phải vái lạy ba lần chứ." 

Mặt Tần Duy đầy vẻ giễu cợt. 

"Anh!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt nổi giận tại chỗ, toan đứng dậy. 

"Tôi lạy!" 

Lý Long ngăn Lâm Nguyệt Nguyệt lại. 

Quỳ cũng quỳ rồi, vái lạy thì có là gì? 

Bộp bộp bộp! 

Anh ta vái lạy Tần Duy ba lần. 

Ba người nhà họ Lâm đều vái lạy. 

"Tần Duy! Bây giờ đủ rồi chứ?" 

Lý Long ngẩng đầu nhìn Tần Duy chằm chằm. 

"Đủ rồi." 

Nhìn thấy bốn người quỳ trước mặt mình, Tần Duy rất sảng khoái. 

"Đưa hợp đồng cho tôi." 

Lý Long giơ tay đòi hợp đồng. 

eyJpdiI6ImxUT3pcL0I2ZVVCaVhVQzc0dmZMVTBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVEamhoKzN1RStPekoyVldvTjdzdTB1dXpGMVBCYW52TGM1a1Y5aHNSUDR3QUI1WGgwMzhHM1hXWnBwRWpsd0tUSnZVYlV2VXRwTUNaYWN0ZHJQV3hKRnQzZEx1V1VxQ21rNmRLUWVBREFrWmx2Z3RhVDk5ZTNVQ2Y3Yys1Y3BiRDBhbnZPeGYycnBqejFqNDhabXQ1dzY3TDg4Mlp2M0k3U0I4aHlOOGZjdz0iLCJtYWMiOiIxMTliYTIxZDAzZTY1N2ZiNTYxNDJmMDNmNDUyZmU0NjNlZTI0YjQ1NDY4MmRmYTUyYmYwY2ZmYWYxNGMyYTFkIn0=
eyJpdiI6ImVDcFhQcTBlUEZjckM4TjRicmdVYnc9PSIsInZhbHVlIjoib0dqbmZaeEJpUk1SYVBCK2JGbzhBa2FWRWFRS3VTRm1oc2tuNFFIcjE2cjFXRmxKZHMySG1NSzFUUFwvXC9ra25cL2h1N2NBRUwrVHR3NGsrZndPRVI1MGc9PSIsIm1hYyI6ImNhZWIxNjJlZGM4OTJiNTA3NzViMzVmMDA0ZTlkNTEzYjBkODA0NGExZGRiZTA3Yjk0NGQzMGZmYWYzOWMzMzgifQ==

Ngay trước mặt bốn người, Tần Duy xé hợp đồng trong tay thành mảnh vụn.

Ads
';
Advertisement