Dương Khai nghe vậy thần sắc khẽ động, mỉm cười nói: "Hoa đảo chủ yên tâm, về phía Song Tử đảo, ngươi toàn quyền làm chủ, ta tuyệt sẽ không có chút can thiệp."    

 

 

Hoa Dũng lúc này mới nói tạ ơn rời khỏi.    

 

Đưa mắt nhìn hai vợ chồng này biến mất, bà chủ khẽ cười nói: "Hắn thật là cẩn thận, sợ cho tin tức tiết lộ, bọn thủ hạ tâm bất ổn."    

 

"Đây cũng là chuyện không thể tránh được." Dương Khai hiểu được, nếu tin tức hắn có thể dẫn người rời khỏi Vô Ảnh Động Thiên khuếch tán ra, bên Song Tử đảo khẳng định sẽ có không ít người động tâm, đến lúc đó vạn nhất vợ chồng Hoa Dũng quyết định lưu lại, Dương Khai lại mang theo người đi, đối với thực lực Song Tử đảo cũng là một loại suy yếu.    

 

Hắn tự nhiên không muốn tin tức nhanh như vậy tiết lộ ra ngoài, lời Dương Khai cho hắn một cái cam đoan, để hắn an tâm lại.    

 

"Ngươi thật sự dự định cũng thông báo cho Vô Song Xã?" bà chủ hỏi.    

 

Dương Khai nói: "Đều là chút người đáng thương, có thể giúp đỡ một tay thì giúp đi, về phần tin hay không, đó chính là chuyện của bọn họ."    

 

Bà chủ nhẹ nhàng gật đầu: "Cho ta một tháng đi, nếu thật như như lời ngươi nói, sau khi rời khỏi Vô Ảnh Động Thiên chắc chắn phiền phức không nhỏ, ta khôi phục thực lực trước mới quan trọng."    

 

"Đây là đương nhiên."    

 

Một lát sau, Dương Khai ra khỏi trúc lâu.    

 

Đầu bếp phòng thu chi cùng Mao Triết như cũ còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, Dương Khai đi thẳng tới giữa hai nhóm người, quay đầu qua Mao Triết nói: "Ta muốn đi Vô Song Xã một chuyến."    

 

Mao Triết thu tầm mắt lại, cau mày nói: "Qua bên kia làm gì?"    

 

"Đi hỏi xem Vô Song Xã có muốn rời khỏi Vô Ảnh Động Thiên hay không, có thì cùng đi."    

 

Cảnh Thanh trừng mắt: "Ngươi muốn dẫn người Vô Song Xã đi?" "Có vấn đề gì?"    

 

Cảnh Thanh lặng yên một chút, lắc đầu nói: "Không có vấn đề." Nếu như có thể nói, hắn tự nhiên không muốn người Vô Song Xã cũng dính được vào Dương Khai, trước đây Huyền Dương sơn bị hủy, ba  

 

người bọn họ muốn đầu nhập vào Vô Song Xã, kết quả bị ba vị khôi thủ Vô Song Xã nói gần nói xa ép buộc, phẫn mà rời đi, nếu không có như vậy, cũng không biến thành đập nồi dìm thuyền đi tìm khả năng tồn tại cửa ra.    

 

Hắn ước gì đám người Vô Song Xã kia cả một đời bị vây trong này.    

 

Nhưng mà Dương Khai đã có quyết định, hắn cũng không phản đối được, dù sao bây giờ trên danh nghĩa tới nói, tam đại sơn chủ bọn hắn đều là tùy tùng của Dương Khai, sinh tử bị người ta khống chế, nào có tư cách gì mà nói này nói kia.    

 

"Chu Nhã, ngươi đi theo ta một chuyến, ta không nhớ rõ vị trí Vô Song Xã." Dương Khai nhìn về phía Chu Nhã.    

 

Chu Nhã quay đầu nhìn qua Mao Triết, vẻ mặt trưng cầu. Mao Triết nói: "Đại nhân đã có lệnh, ngươi đi    

 

theo đi."    

 

Chu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.    

 

Dương Khai nhàn nhạt quét qua Mao Triết một chút, lúc này mới cất bước đi.    

 

Ra khỏi Song Tử đảo, Chu Nhã dẫn đầu, một đường lao đi Vô Song Xã.  

 

Đi không lâu lắm, Chu Nhã bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại nhân tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, hẳn là xuất thân động thiên phúc đị nàoa a?"    

 

Dương Khai liếc nàng một cái, mở miệng nói: "Mao Triết cho ngươi tìm hiểu lai lịch của ta?"    

 

Chu Nhã sắc mặt cứng đờ, gạt ra vẻ mỉm cười: "Đại nhân hiểu lầm, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đại nhân không muốn nói thì coi như ta chưa hỏi." Thuận tay gỡ xuống mái tóc bên tai, lộ ra dung mạo quyến rũ động lòng người, da thịt tuyết trắng.    

 

"Thân phận cùng lai lịch của ta, chờ các ngươi đi ra tự sẽ biết được, bây giờ dù nói ta cho, các ngươi sẽ tin sao?"    

 

"Vâng!" Chu Nhã cúi đầu đáp.    

 

Qua nhiều năm như vậy, một mực cao cao tại thượng, đệ tứ sơn chủ Huyền Dương sơn uy danh vang vọng toàn bộ Vô Ảnh Động Thiên, bỗng có một ngày biến thành tùy tùng của người khác, sinh tử đều bị người ta khống chế, thật đúng là có chút không quá thích ứng.    

 

Trong suy đoán của ba người, Dương Khai tuyệt đối là xuất thân động thiên phúc địa, là đệ tử hạch tâm mà những thế lực đỉnh tiêm kia bồi dưỡng ra được, nếu không tuyệt đối không có khả năng có được thực lực nghiền ép võ giả cùng giai.  

 

Lại thêm Dương Khai luyện hóa nhiều thượng phẩm tài nguyên như vậy, càng để bọn hắn vững tin điểm này.    

 

Vô Song Xã cách Song Tử đảo chừng mấy ngày lộ trình, sau năm ngày, Chu Nhã mới bỗng nhắc nhở: "Phía trước không xa chính là tổng đàn Vô Song Xã, đại nhân cẩn thận."    

 

Dương Khai giương mắt nhìn lại, lại cái gì cũng không thấy được, ấn xuống nghi hoặc trong lòng, theo Chu Nhã tiếp tục tiến lên.    

 

Qua một lát, hai người đến trước một vách núi bóng loáng như gương, vách núi kia như bị đao tước ra, mặt ngoài vuông vức, chỗ giữa vách núi có một khối cự thạch lồi hẳn ra, hóa thành một cái bình đài.    

eyJpdiI6IjB1a2ExNkJwZXc5NUkwMnc1ajJSNWc9PSIsInZhbHVlIjoiQ3RLdm5PZytiNXVhZkJ4Nm9iU1lwOXQ0bWc3S25LT1pKRStkSXRZVDFrME5OOEEyRU5NOGRSMWxTU202RmswNiIsIm1hYyI6IjA0YzQ4M2RiODdmY2QzNjFkNGViMzY2ZTJiMDg4YTUxYTc5ZTFjM2UyZTYzYjYyODIyZmM4NWU2M2NhZWI3YWUifQ==
eyJpdiI6Imt3SCt5SGVkZzN5YXlaOTNiZGxxOVE9PSIsInZhbHVlIjoicCtYRzBzUG1iTEd3VDh5RHNPRmwra01NQkg4Vk5vbU04eldsRTFINjZvOTgrRnBBQTNMWnRlRzRTXC80YkdUOVozSnhuWkJHYTFLS1oxaG1OQmlTY3RVbllSbVZBUWFmcEVPZEQ1ZHUybHhCRlYwbjRNUjczSjNXWktVS00zbXlZMGFNclN1Um53Z1dJV2ozV2haNFVzb1RiRXJJbFhpQzVjbkErdGFBMVF6MHpGa3ZJdTJleW1CeWdIOFwvb01ma2FtSVhYVDdaYVp5QlhHN1E0WU5PME9jWitvVUhQWGpibU0rNVY0XC9xUVdibHFmQXdhaEtTTnIydnFra2NcL2lTZUVFbnNkRGhlbmV1RlRVb2J2ZVorRTFBWG8wdXhsbFhuRWpDYTA1aktGWlwvaWR1ZGZ6YldFOE40WFQxcElwNGx5K1NoNVVkQnBzRFJ4Q1hvNExPVmpDaHowZ3JHOWc0MGM5WHVOTW9PbVVLNUVwd0tcL0NVSVJKNUg0UkpLWllDTkJsMWZqTHVVaDlHTW9iTnhrRitnUDBGYlFETmFMa3E5dENCamZPNmlwNkR1U1lyWnZ1blwvV0xkOGZsdGdwZW1GZFNPamFiM0VCT1d4b0lHSGYyVDZxazFnPT0iLCJtYWMiOiJhMmQyNDQxZjQxZmQ1YmQ3Y2YzYjE1ZjkyMGY0ODNkNDJiYWFiMzZlMzMwNGE4MjAxYzBkZjljZjk4N2JlNDBiIn0=

Ads
';
Advertisement