Trong hư không, ba bóng người cấp tốc xẹt qua, chính là tam đại sơn chủ đang vội vàng bỏ chạy về phía Huyền Dương sơn, Cảnh Thanh và Chu Nhã đang một tả một hữu đỡ lấy Vân Phi Bạch.
Vân Phi Bạch thỉnh thoảng lại nôn ra máu, ngụm máu tươi kia sôi trào nóng bỏng, vết thương trên ngực hắn vẫn còn một ngọn lửa đen nhánh cháy hừng hực. Ngay cả khi hắn dùng lực lượng Khai Thiên Lục Phẩm thì cũng khó khăn lắm mới có thể áp chế xuống, ngăn cản thương thế trở nên ác liệt hơn, trong lúc nhất thời căn bản là không có biện pháp khu trừ nào.
Kim Ô chân hỏa là thượng phẩm chi lực, có thể đốt diệt vạn vật, trừ phi Vân Phi Bạch có sự trợ giúp của lực lượng tương khắc đồng
phẩm cấp, nếu không thì đừng mơ tưởng hóa giải được trong một khoảng thời gian ngắn.
Chỉ có trở lại Huyền Dương sơn, tìm Đại Sơn Chủ hỗ trợ, hoặc là bế quan dốc lòng luyện hóa, hao phí một lượng lớn thời gian thì mới có thể hóa giải nguy cơ lần này được.
Thấy mình bộ dạng thê thảm như vậy, trong mắt Vân Phi Bạch tràn đầy sự phẫn hận.
Hắn đã hứng chịu thương thế giống như vậy hai lần, một tháng trước đó là do hắn khinh địch, bị thanh niên kia đánh lén thành công, nhưng lần này lại là bị đối phương đả thương trong lúc cứng đối cứng.
Hắn ngàn lần vạn lần không nghĩ ra, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thanh niên kia sao có thể từ Ngũ Phẩm biến thành Lục Phẩm? Rốt cuộc trước đó là hắn ẩn giấu tu vi, hay là tấn thăng trong khoảng thời gian một tháng này?
Hắn mơ hồ cảm thấy, vế trước có vẻ hợp lý hơn.
Thanh niên kia nhất định có thủ đoạn đó ẩn giấu tu vi, làm cho mình phán đoán sai thực lực của hắn, cho nên mới liên tiếp chịu thua thiệt như vậy.
Trong lòng đại hận, người này xảo trá đến cỡ nào, lần sau gặp nhất
định không thể xem thường được.
Tâm trạng lên xuống thất thường làm động tới thương thế, lại một ngụm máu tươi sôi trào bị hắn phun ra.
"Nhị ca thế nào rồi?" Chu Nhã ân cần hỏi một tiếng.
Vân Phi Bạch chậm rãi lắc đầu: "Không chết được."
Cảnh Thanh hơi thở dài một cái, lần này Huyền Dương sơn đánh ra trọng quyền, vốn tưởng rằng vững vàng ăn chắc đám người Lan U Nhược, ai ngờ lại đầu đầy bụi đất, hao binh tổn tướng như vậy.
Có điều chuyến đi lần này cũng không phải là không có thu hoạch, tối thiểu thăm dò được thực lực của Lan U Nhược, ngoài ra còn có tên thanh niên không thể giải thích được kia.
Dùng lực lượng của Lục Phẩm Khai Thiên, thi triển ra Thần Thông Pháp Tướng loại vật này, chuyện này nhất định phải bẩm báo cho đại ca biết, để hắn sớm chuẩn bị mới được.
Huyền Dương sơn có thể trở thành thế lực tối cường trong Vô Ảnh Động Thiên, một là bởi vì có nhiều khai thiên Lục Phẩm hơn người khác, hai là bởi vì Đại Sơn Chủ thực lực cường đại, là nhân vật vô hạn tiếp cận thất phẩm, nếu không phải do bên trong Vô Ảnh Động Thiên thiếu hụt tài liệu thì Đại Sơn Chủ đã sớm tấn thăng thất phẩm, chứ sao có thể trì hoãn tới bây giờ?
Thế nhưng bây giờ, Vô Ảnh Động Thiên lại xuất hiện một tên thanh niên như vậy, có thể thi triển ra Thần Thông Pháp Tướng, e rằng thực lực không hề yếu hơn Đại Sơn Chủ.
Đối với người như vậy, bọn hắn dù sao cũng nên có chút phòng bị mới được.
Khi đang suy nghĩ về những việc này, Chu Nhã bỗng nhiên lo âu liếc mắt nhìn về sau: "Người kia sẽ không đuổi kịp chúng ta đúng không?"
Cảnh Thanh nói: "Không đến mức đó, Lan U Nhược kia hình như đang chịu di chứng cực lớn sau khi sử dụng Bí Bảo, bây giờ e rằng bên kia đang loạn tùng phèo, nào có thời gian đuổi theo chúng ta? Huống hồ, ta và ngươi cũng không phải là trái hồng mềm để cho người ta tùy ý nhào nặn."
Bọn họ sở dĩ chạy trốn, chủ yếu là bởi vì Vân Phi Bạch bị thương nặng, phải vội vàng dẫn hắn trở về chữa thương, chứ không phải là vì kiêng kỵ thực lực của Dương Khai và Lan U Nhược.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy ở nơi xa xa phía sau vang lên một tiếng quát chói tai: "Vân Phi Bạch, ngươi trốn ở nơi nào!"
Chu Nhã liền biến sắc, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung có một vệt sáng cấp tốc đuổi về phía này, Lưu Quang kia lấp
loé không yên, mỗi một lần lóe lên đều nhanh chóng tiếp cận về phía này, e rằng không bao lâu sẽ có thể đuổi kịp nhóm người mình, nên nàng nhất thời cả kinh nói: "Hắn thật sự đuổi tới!"
Cảnh Thanh giận dữ: "Tiểu tử kia khinh người quá đáng!"
Huyền Dương sơn sừng sững trong Vô Ảnh Động Thiên này hơn vạn năm, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tôn sư, mấy Đại Sơn Chủ như bọn họ ai nấy cũng đều nổi tiếng ở bên ngoài, thực lực cường đại, có lúc nào bị ta người đuổi theo như chó nhà có tang như vậy đâu?
Hắn nghiêng đầu quát lên: "Ngăn hắn lại cho ta!"
Hơn mười vị khai thiên trung phẩm một mực đi theo sau lưng Tam đại sơn chủ, giờ phút này khi nghe thấy vậy thì đều tỏ vẻ đau khổ. Dương Khai lúc trước vừa ra tay liền giết chết bảy tám tên đồng bạn của bọn hắn, ngay cả hai sơn chủ cũng bị đánh trọng thương, bọn họ sao có thể là đối thủ của hắn được cơ chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất