Đầu bếp và nhân viên kế toán lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.    

 

Song Tử Đảo sương mù quay cuồng, Hoa Dũng lại chạy đến, chỉ có điều lần này hắn đến một thân một mình, Thư Mộc Đan không đi với hắn. Hắn đúng là bị dọa sợ, trước đó hai vợ chồng hắn liên thủ mà cũng không thể áp chế được tà khí trên người Lan U Nhược, không thể làm cho nàng tinh thần an bình, mà trái lại còn chọc giận nàng xuất thủ công kích, bị ép vào thế bất đắc dĩ chỉ có thể lui về Song Tử Đảo tị nạn.    

 

Quả thực nghĩ không ra thanh niên kia rốt cuộc đã làm gì, vì sao có thể đánh thức Lan U Nhược trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.    

 

Có điều đây cũng không phải là lúc quấn quít những việc này, trước đó hắn lấy lòng không có hiệu quả, lúc này dĩ nhiên là muốn cứu vãn một chút, vừa hiện thân liền chợt xấu hổ nói: "Lan phu nhân có thể bình yên vô sự, đúng là thật đáng mừng, chỉ tiếc rằng hai vợ chồng ta đạo hạnh nông cạn, không thể giúp phu nhân việc gì, quả thực xấu hổ thay."    

 

Bà chủ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nhắc tới mới nhớ, nàng mang theo đầu bếp, nhân viên kế toán và Dương Khai tới đây nhờ cậy này Hoa Dũng, đối phương lại đóng cửa không ra, quả thực làm cho  

 

nàng có hơi căm tức.    

 

Có điều thân ai nấy lo, cách làm của tên Hoa Dũng này cũng không phải sai, dù sao hai bên cũng không có giao tình gì quá thâm hậu, nhiều nhất là bái kiến qua một lần, người ta không muốn dẫn lửa thiêu thân cũng là chuyện bình thường.    

 

Tuy rằng vừa rồi nàng thần hồn rối loạn, thân bất do kỷ, nhưng vẫn có chút ấn tượng với những sự tình đã phát sinh, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan hai người liên thủ thi triển  m Công, nàng tất nhiên là có để ý tới.    

 

Bà chủ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hoa Đảo Chủ có lòng."    

 

Dương Khai nhìn Hoa Dũng, nói: "Hoa Đảo Chủ, bà chủ nhà ta bây giờ cần một địa phương thanh tịnh để tịnh dưỡng, không biết Hoa Đảo Chủ có thể giúp đỡ hay không?"    

 

Hoa Dũng nói: "Nếu như mấy vị không ngại thì có thể vào Song Tử Đảo của ta để nghỉ ngơi." Đối với tên thanh niên có thể thi triển ra Thần Thông Pháp Tướng tại cảnh giới Lục Phẩm này, hắn cũng không dám chậm trễ chút nào. Tên Vân Phi Bạch kia cũng bị hắn cho đánh trọng thương, Cảnh Thanh và Chu Nhã đều quá ư sợ hãi, dõi mắt khắp cả Vô Ảnh Động Thiên này, thực lực của người này e rằng có thể sánh ngang với Đại Sơn Chủ của Huyền Dương sơn.  

 

Hắn vốn có ý muốn lấy lòng, lúc này sao có thể cự tuyệt được.    

 

"Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn!" Dương Khai gật đầu, quay đầu nhìn bà chủ một chút.    

 

Bà chủ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt, cũng không cự tuyệt. Nàng quả thật cần một địa phương an tĩnh để chữa thương, mà đưa mắt nhìn khắp cả Vô Ảnh Động Thiên này, ngoại trừ tổng đàn của ba thế lực lớn ra, những địa phương khác đều không qua an toàn. Dù sao thì nàng cũng không muốn đang lúc chữa thương nguy cấp, bỗng nhiên bị Vô Ảnh Cương Phong kia ảnh hưởng.    

 

Sương mù quay cuồng, để lộ ra một con đường, Hoa Dũng nhiệt tình mời mọc, ba người Dương Khai đi sau lưng bà chủ, bước vào Song Tử Đảo.    

 

Thư Mộc Đan đĩnh lên cái bụng bự chào đón, yêu kiều làm lễ ra mắt.    

 

Thương thế của bà chủ không thích hợp trì hoãn, tuy rằng có Ôn Thần Liên trấn định tinh thần, xua tan yêu tà, nhưng kéo càng lâu thì thương thế sẽ càng nghiêm trọng hơn, vì vậy sau khi đơn giản hàn huyên mấy câu, Hoa Dũng lập tức an bài cho bà chủ một căn mật thất, để cho nàng bế quan tịnh dưỡng.    

 

Sau khi ra khỏi ật thất, Dương Khai chợt nói: "Hai người các ngươi phải trông coi bà chủ cẩn thận."  

 

Đầu bếp ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn làm gì?"    

 

Dương Khai hắc hắc cười nhẹ một tiếng: "Đi Huyền Dương sơn bên kia một chuyến!"    

 

Đầu bếp kinh hãi: "Ngươi muốn đi đến Huyền Dương sơn?" Nhân viên kế toán cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.    

 

Hoa Dũng ở một bên nói: "Vị Dương lão đệ này đừng qua xung động, Huyền Dương sơn kia là Đệ Nhất Thế Lực trong Vô Ảnh Động Thiên, trong đó cường giả như mây, dù ngươi có đi qua đó thì e rằng cũng là song quyền nan địch tứ thủ! Huống hồ Cảnh Thanh Chu Nhã đều là lục phẩm, trong khi Đại sơn chủ Mao Triết còn là nhân vật vô hạn tiếp cận thất phẩm, chính là đệ nhất cường giả trong Vô Ảnh Động Thiên này."    

 

Dương Khai nhướng mày: "Đệ nhất cường giả? Vừa vặn ta sẽ đi gặp hắn."    

 

Đầu bếp cũng lo lắng nói: "Dương tiểu tử, hay là chờ bà chủ khôi phục tốt rồi tình, ngươi một thân một mình chạy tới đó, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi nói chúng ta phải giao phó với bà chủ thế nào đây."    

 

Dương Khai vỗ vỗ bả vai hắn: "Yên tâm, Huyền Dương sơn kia dù mạnh, nhưng cũng không làm gì được ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại."  

 

Hoa Dũng nghe hắn lớn giọng như vậy, không nhịn được mà chắc lưỡi hít hà một cái. Tuy trước đó hắn cũng thấy Dương Khai phát huy ra chiến lực mạnh mẽ, nhưng Huyền Dương sơn thâm căn cố đế, há có thể dễ dàng tự tiện xông vào như vậy, sơ ý một chút là sẽ rơi vào tay giặc đó.    

 

Có điều hai người giao tình không sâu, hắn cũng không tiện khuyên ngăn điều gì.    

 

Dương Khai nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Hoa Đảo Chủ, có rượu không?"    

 

Hoa Dũng ngơ ngác, vội vàng lấy ra một vò rượu từ trong không gian giới chỉ: "Rượu này là do ta tự tay nhưỡng, hao phí hơn ba trăm năm mới nhưỡng thành."    

 

"Đủ đô không?" Dương Khai hỏi.    

 

Hoa Dũng kiêu ngạo nói: "Tuyệt đối đủ đô!"    

 

Dương Khai cười một tiếng, ôm vò rượu vào trong ngực, nói: "Vậy thì được, ta đi đây!"    

 

Nói xong, hắn liền phóng lên trên cao.    

 

Đầu bếp vội vàng nói: "Ngươi phải thật cẩn thận a!"  

 

Đưa mắt nhìn theo phương hướng Dương Khai rời đi, Hoa Dũng  

 

chậm rãi lắc đầu: "Vị tiểu huynh đệ này... Tính tình đúng là đủ bạo liệt." Hắn hơi thở dài một cái, nói với đầu bếp và nhân viên kế toán: "Hai vị nếu như có nhu cầu gì thì cứ việc phân phó, bên này tự sẽ có người thay các ngươi xử lý thỏa đáng, hai vợ chồng ta tạm thời không quấy rầy các ngươi."    

 

"Làm phiền hai vị." Đầu bếp và nhân viên kế toán ôm quyền thi lễ.    

 

Trong hư không, thân ảnh Dương Khai lấp loé không thôi, Không Gian Pháp Tắc dũng động quanh thân, cấp tốc bay tới tổng đàn của Huyền Dương sơn.    

 

Lần này bà chủ vì đối phó sự vây công của Huyền Dương sơn đã phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, nếu không phải trên người hắn vừa vặn có Ôn Thần Liên, nói không chừng bà chủ đã trầm luân không tỉnh lại rồi.    

 

Kẻ cầm đầu Huyền Dương sơn này, Dương Khai sao có thể tùy tiện bỏ qua cho bọn hắn? Trước đó nếu như bà chủ không bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dương Khai đã sớm đuổi theo, nào còn chờ tới bây giờ cơ chứ?    

eyJpdiI6InEyWjU5dTRhSkpSTnlxQWxVXC9KZVNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxiM2VwRFhNSlk5VlBGclk5OTdPNzhrdlluZUl3M0ZoK3h2d3d0enNPeEtmRVFjbG45UmJ2QmVESVFzZXlGYkwiLCJtYWMiOiIxNjNiMjk2NDc1ZTNlMGEzMzVmNWE2YjMyMGVlZGJkYmE3MzI1YTQxNjJmNDM1ODUyOGQ2N2VkZDdhZDYwMzhiIn0=
eyJpdiI6ImhrMjVaV29VN3dlK2FNUjNXYnhtWXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC96SFZQaXhKRHV4V1JtMFZ1cU92ZllrbndtZ2lLaSs1V3FFR0JURjEyMWluWGNPM3VaTlZVZGVLTUswYmpuRU1CbVFOTjZPZUkzcFhvckozS1NpdzBZaTRFRjVSaUNqdFZwWFJcL1ljK05keW5mZ3BQcnVEdG1kSVI1U2hiSERSWnhRSUtTQkpVb1lpNndzRG14VnIrK1JuTGpMNEFvdkJuUkZpNGw4b0JZNzYrcks5NUhnXC9ZTXNtNGVWN1hOd25QNVlWVmlnSUZmVEZNbThCWms2OHdQWmduYzl5cUtqYXZSMHdQV0NhY21lYUMrUFZTTjc2YU5jb3hyeHRuWnVqQ29xdEJnelBnUHRqZUw5a1AzejlJN1Jsbm5meEttMWJaT3NlXC9tdzNqNXNaeVN6bHRtYytNcE51UjhkSVJxQ1FuRWMwa2hmVGZrZHJaN0JQWmZzVGFFVU04d1BBc0R3c2pVVXhlcFBoT2RreHA3Umc5YjRxZ2RRK0NKQzBjYVhIQWxXM013alNTNFlVNHc1MVdKOEVJelBHdGdUZEt3elwvQTF3eExaaldkeTkzakZcLzE2WVhTQlB1NW9kMTlcL2FoWXh6XC83SXl3bXIyTzZYNmdVRkRxOEMxZz09IiwibWFjIjoiYzIxMjAwN2Q5Njc3NGQ2N2U2ZTExZDYzOWM0ODBlZGFhMGQ2Mjk3MmE2YjhkMzQwMTI5MzRmNjdjMmVmNjIzMCJ9

Huyền Dương sơn bên kia, Vân Phi Bạch bị thương nặng, Cảnh Thanh và Chu Nhã mặc dù chiến lực không tổn hao gì, nhưng bị một tên Vân Phi Bạch kéo lại, cho nên tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, Dương Khai có lòng tin rằng mình có thể ngăn bọn hắn lại trước khi bọn hắn trở về Huyền Dương sơn.

Ads
';
Advertisement