Nếu như hắn nhớ không lầm, một tháng trước khi Dương Khai tìm tới nhóm mình, thực lực mới bất quá chỉ là Ngũ Phẩm khai thiên mà thôi, sau đó liền bế quan chữa thương, tính ra còn chưa tới một tháng mà hắn đã tấn thăng Lục Phẩm rồi sao?    

 

 

Tốc độ tấn thăng bực này, không khỏi có hơi quá mức một chút.    

 

Không những bọn hắn khiếp sợ mờ mịt, mà trong vườn hoa của Song Tử Đảo, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan một mực chú ý bên này cũng tràn đầy kinh sợ.    

 

Hoa Dũng trợn mắt nói: "Người này là ai?"    

 

Trước đó hắn nhìn thấy Dương Khai được đầu bếp cõng lên người, hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng hắn bị thương nặng gì đó nên cũng không không quá để ý. Nhưng xét theo hành động bùng nổ trong  

 

nháy mắt vừa rồi thì hắn nào có vết thương gì, rõ ràng là tốt đến không thể tốt hơn.    

 

Thư Mộc Đan rung giọng nói: "Lão gia, tốc độ kia... Ngươi có thể đạt tới không?"    

 

Thứ nàng hỏi, chính là chém chết bảy tám tên khai thiên trung phẩm chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.    

 

Hoa Dũng nghiêm túc nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: "Không thể nào, đừng nói là có nhiều người như vậy bao vây, cho dù chỉ có bảy tám người kia thì ta cũng không có cách nào chém chết toàn bộ bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được!"    

 

Thư Mộc Đan nhẹ nhàng hô: "Bây giờ xem ra, đây mới là người mạnh nhất bên người Lan U Nhược, thậm chí còn mạnh hơn cả Lan U Nhược!"    

 

Hoa Dũng không hiểu: "Nếu có lực lượng như thế, trước đó vì sao hắn lại không quan tâm đến việc đối chiến, đến thời điểm sống chết trước mắt thì mới ra tay?"    

 

"Có lẽ là do hắn có nguyên nhân riêng." Thư Mộc Đan giống như có điều suy nghĩ.    

 

Hoa Dũng nói: "Huyền Dương sơn lần này e rằng sẽ thất bại tan tác mà quay trở về, thực lực của bản thân Lan U Nhược cường đại như  

 

thế, hơn nữa còn có người này, tam đại sơn chủ chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi."    

 

Thư Mộc Đan nói: "Nếu người này thật sự mạnh hơn Lan U Nhược, vậy thì lão gia có khi phải suy nghĩ kỹ hơn!"    

 

Hoa Dũng giật giật da mặt, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của phu nhân nhà mình.    

 

Trong lúc hai vợ chồng Hoa Dũng nói chuyện, Dương Khai đã nhảy vào vòng chiến của tứ đại khai thiên Lục Phẩm. Trường thương trong tay hắn run lên, đâm thẳng về phía Vân Phi Bạch, ngoài miệng quát lớn: "Cẩu tặc nhận lấy cái chết!"    

 

Vân Phi Bạch quay đầu nhìn lại, thấy là Dương Khai, nhất thời con mắt có hơi đỏ lên: "Là tiểu súc sinh nhà ngươi!"    

 

Ngày đó bị Dương Khai một thương xuyên ngực là một việc vô cùng nhục nhã đối với hắn, nghỉ ngơi thời gian một tháng mới có thể chậm rãi khôi phục như cũ, bây giờ cừu nhân gặp mặt, dĩ nhiên là hết sức đỏ mắt. Hắn lập tức bỏ qua Lan U Nhược, bổ ra một búa về phía Dương Khai.    

 

Ngày đó hắn bị thương là bởi vì quá mức khinh địch, không ngờ tới việc có người dám động thủ với mình trên địa bàn của Huyền Dương sơn, nếu không thì một tên khai thiên Ngũ Phẩm mới tấn thăng sao  

 

có thể đả thương mình được?    

 

Hôm nay hắn nhất định sẽ trả thù, rửa sạch nhục nhã.    

 

Một búa đánh xuống, sắc mặt của Vân Phi Bạch chợt biến đổi: "Sao ngươi lại là Lục Phẩm?"    

 

Khí tức trên người Dương Khai trước sau như một, cực kỳ rõ ràng, phàm không phải là người ngu thì đều có thể nhận ra được.    

 

Kia rõ ràng là khí tức khai thiên Lục Phẩm, vô cùng rõ ràng.    

 

Không đúng, một tháng trước tại thời điểm nhìn thấy hắn, hắn rõ ràng chỉ mới là Ngũ Phẩm, hơn nữa vừa mới tấn thăng không bao lâu, sao nay lại đột nhiên biến thành Lục Phẩm rồi?    

 

Nghi ngờ khó hiểu trong lòng, nhưng hắn lại ra tay không chút lưu tình, Thế giới vĩ lực của tiểu càn khôn điên cuồng rót vào trong Đại Phủ.    

 

Khi một thương của Dương Khai điểm trên mặt búa, Vân Phi Bạch sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy một cổ cự lực tràn trề không gì chống đỡ nổi truyền tới, chấn cho hổ khẩu của hắn tê dại, Đại Phủ thiếu chút nữa rời tay bay đi, sắc mặt hoảng hốt, trong lòng kêu lên sợ hãi, người này thật sự là Lục Phẩm, nếu không sẽ không thể nào có được thực lực như thế.  

 

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy gan bàn tay của mình nứt ra, máu tươi rỉ  

 

ra, bàn tay không nhịn được mà run rẩy.    

 

Hắn hoàn toàn mờ mịt, một tháng trước khi hắn nhìn thấy Dương Khai, cảm thấy Dương Khai bất quá chỉ là một tên Ngũ Phẩm mới tấn thăng không lâu.    

 

Lần này gặp lại, lại cảm giác hắn giống như là một tên Lục Phẩm mới tấn thăng không lâu.    

 

Coi như hắn thật sự là Lục Phẩm thì thực lực phải không bằng mình mới đúng, bản thân mình đắm chìm trong Phẩm Giai này vô số năm, đối phương là một kẻ mới tấn thăng Lục Phẩm, nội tình sao có thể hùng hồn bằng mình được.    

 

Nhưng trên thực tế, trong lần giao phong này, hắn là người chịu thiệt một chút, đối phương bất kể là lực lượng thuần túy hay là thế giới vĩ lực thì cũng đều hùng hồn đến mức khó tin.    

 

Khi hắn đang thất thần một chút, Dương Khai đã lại đâm tới một thương!    

 

Dương Khai ngoài miệng khẽ quát: "Bây giờ có Kim Ô tới đu ́c nhật, lên trời xuống đất, Duy Ngã Độc Tôn!"    

 

Một tiếng hót trong trẻo vang lên, một vầng đại nhật bỗng nhiên dâng lên sau lưng Dương Khai, đại nhật kia như phảng phất một vầng thái dương chân chính, chiếu khắp tứ phương, nóng bỏng dị  

eyJpdiI6Imt6c05XOTB3dDBBVnNnem9MekJic3c9PSIsInZhbHVlIjoib2MrbzJ3dmcwaUh5YTQyODZlVnNEUlhrb21aV2hcL0g0a0Rrc1pYMUxFczNGZDNBUnk0OEN4OUNtdU5LYkhGV3QiLCJtYWMiOiI2ZTE2OTZlYmZiN2Y1OWE5MTZiNzNlYjNkM2JkNWQ4Njc4NzRkN2JlMThhMDVmYjUyMmNiNDA4MzViMTQ5MDAyIn0=
eyJpdiI6IkJHWEdhdjJ1WFU2eHhiVUZKSnNMREE9PSIsInZhbHVlIjoiVWFnTFJhNGN3OVdTTEN1T3dWWmd3QmUyUWM0aEFoeWZFaWpieFwvWEp5dnhLS1BUUGU5cTE4cFc1ZExhQzFtZTVtSEVxMnJrXC85S2tMZlZ4RmNHN0FyQ0JMNzNPa0ZZOHJ3OU1zNkZNa3ZkMldNRUpqdUoxalhqNXN5aE5Kc2dEeXhTTGp0cDMzTTRrTkJOTkNvbVwvTFJPV1wvN01QYWJiUjhScmJCdWE4T1I2ak1WZStDS3FBb3NEdFdiU1hTZzd4Z3pMMzArSTNHWHYxNWZyMjhZNFVwZ2YzdmJPMzA1OWlkMjM0c21nNkkyNWJwZFJwd01uZlNZcVwvQ3VxSDZuOUh2djIyRUZmZ3JGXC9pMnVLTzI2M01SOEE9PSIsIm1hYyI6IjIxOTAyNjBkZDU0OGFiN2M5ZGJlZjkzYzBmMGMwNTEwMTJiOGQyNzZkNGQyMThhOGFkOGEwMTA1ZjliZjE0OTgifQ==

Ads
';
Advertisement