Lục phẩm giao đấu ngũ phẩm, thế mà bị buộc phảo vận dụng bí bảo, đây đối với Vân Phi Bạch tới nói quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng, trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này thế mà còn có ngũ phẩm Khai Thiên cường đại như thế.
Hồi mình còn là ngũ phẩm, so với thanh niên trước mắt này, đơn giản không chịu nổi một kích.
Một bên, Ngụy thị huynh đệ run lẩy bẩy cũng nhìn ngây người.
Bọn hắn không trong vòng chiến, không trải nghiệm được Dương Khai như thế nào, nhưng có thể thấy được Nhị sơn chủ ngay cả Kiếm Thư này đều tế ra, đâu còn không biết là bị buộc đến cực hạn, lập
tức đều thấy kinh dị.
Mặt người như ngọc thương như rồng, dưới Đại Tự Thương Thuật, không có chút chiêu thức nào có thể nói, một thương một thương hoàn toàn là tùy ý tùy tâm, Kiếm Thư nở rộ quang hoa, từng đạo kiếm khí giăng khắp nơi, lại bị Dương Khai toàn bộ ngăn lại.
Từ khi Cự Thần Linh A Đại tặng Thương Long Thương đến nay, đã có không ít năm tháng, Dương Khai cũng nhiều lần ngự sử Thương Long Thương đối địch, dưới thương này đã chém giết vô số cường giả.
Nhưng cho đến hôm nay, Dương Khai mới thiết thực cảm thụ được sự cường đại của Thương Long Thương.
Đây là một bí bảo chỉ có Khai Thiên cảnh mới có thể chân chính ngự sử!
Dĩ vãng mặc dù hắn có thể thôi pháy ta một tia Thương Long Thương chi uy, nhưng cũng chỉ là bởi vì hắn có Long tộc bản nguyên mà thôi, tu vi yếu ớt, căn bản là không thể phát huy ra quá nhiều uy năng thương này.
Lần này đã khác, trường thương nơi tay, Dương Khai có thể tinh tường cảm nhận được Thương Long Thương như truyền đến cảm xúc, như thể có cây trường thương này, chính là 36 Động Thiên, 72
phúc địa cũng có thể đều thiêu phiên. (Chơi đá cmnr)
Một thương tiếp lấy một thương, liên miên bất tuyệt, như mưa to gió lớn.
Trường thương chẳng những ẩn chứa uy năng lớn lao của bản thân Thương Long Thương, càng có lĩnh hội của Dương Khai đối với Không Gian cùng Thời Gian Pháp Tắc.
Trong tầm mắt Vân Phi Bạch, Dương Khai, thậm chí Thương Long Thương đều xuất quỷ nhập thần, đúng là hoàn toàn không theo nổi hành tung, không chỉ như thế, dường như ngay cả tư duy của mình đều chịu quấy nhiễu, tựa như thời gian trôi qua đều xuất hiện rối loạn.
Kiếm Thư đã bị thôi phát uy năng đến cực hạn, trên Kiếm Thư kia tất cả chữ viết toàn bộ bay ra, bút họa hóa thành từng đạo kiếm khí tỏa ra ánh sáng lung linh, bay loạn, ccắt chém hư không.
Dường như qua thật lâu, lại như chỉ là trong nháy mắt.
Khi một đoạn thời khắc Vân Phi Bạch bị mất dấu Dương Khai, nguy cơ lớn lao bỗng nhiên bao phủ hắn.
Không hổ là lục phẩm Khai Thiên, cả đời trải qua vô số lần liều mạng tranh đấu, loại cảm giác ở lằn ranh sinh tử cùng bản năng phản ứng này cực kì xuất sắc.
Tất cả kiếm khí cùng nhau trở về, hội tụ trước người hắn, đâm thẳng ra phía trước.
Sau một khắc, Dương Khai như quỷ mị xuất hiện trước mắt hắn.
Dương Khai không lùi, trong mắt chỉ còn sự kiên quyết, đằng đằng sát khí, không coi ai ra gì, Thương Long Thương lao ra, miệng chợt quát một tiếng: "Chết!"
Xuy xuy hai tiếng, máu me tung tóe!
Lồng ngực Vân Phi Bạch bị Thương Long Thương xuyên qua, cổ Dương Khai bị kiếm mang kia chém sượt qua, vết thương dài nửa xích be bét máu thịt, gần như đầu thân tách rời.
Dưới lực lượng khổng lồ, hai người cũng không khỏi tự chủ lui về sau, máu tươi vung tung tóe.
Không thể không nói, trước nguy cơ sinh tử kia, Vân Phi Bạch ứng đối cực kỳ ghê gớm, nếu không phải Dương Khai bị kiếm mang kia gây thương tích, một kích này chỉ sợ thật sẽ muốn cả mạng của hắn.
Chính là kiếm mang kia bức lui Dương Khai, để Thương Long Thương chếch đi một chút mới khiến cho hắn có hi vọng sống.
Hai người tách ra, Dương Khai một tay nhấc thương, một tay che vết thương chỗ cổ, lại chuẩn bị tiếp tục nhào lên, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn một phương khác, chợt hừ lạnh một tiếng:
"Lần này răn đe ngươi, lần sau gặp lại, tất lấy mạng chó ngươi!" Dứt lời, quay người bay đi.
Hắn cũng muốn giết Vân Phi Bạch luôn, chỉ là vừa rồi một phen kịch liệt chiến đã kinh động đến đông đảo cường giả Huyền Dương sơn, hắn cảm ứng thấy mấy vị kia lục phẩm sơn chủ đều đã lao vùn vụt qua bên này, nếu còn không đi, chỉ sợ sẽ bị họ hàng nhà người ta quật chết.
"Giết hắn cho ta, giết hắn cho ta!" Vân Phi Bạch Sắc mặt tái nhợt giơ chân không thôi, tiếng gầm thét vang vọng toàn bộ Huyền Dương sơn.
Từng thân ảnh chạy tới bên này điều tra tình huống lập tức đổi hướng, cấp tốc bay qua hướng Dương Khai trốn chạy, trong đó còn bao gồm đệ tam cùng đệ tứ sơn chủ Huyền Dương sơn.
Chỉ có một bóng người rơi vào trước đại điện vỡ nát, người này mặt đỏ răng trắng, ôn nhuận như ngọc, nhìn tựa như là một thiếu niên không rành thế sự, trong con ngươi kia lại có một chút tang thương, người này tuyệt không đơn giản như nhìn bề ngoài.
"Đại sơn chủ!" Ngụy thị huynh đệ vội cúi đầu.
Nhân vật thoạt nhìn như là thiếu niên này, chính là đệ nhất sơn chủ, Mao Triết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất