"Ngươi muốn chết!" Vân Phi Bạch giận tím mặt, ở địa bàn của mình, chúng nữ nhân của mình thế mà bị người bị đả thương, nếu là truyền đi, mặt mũi của hắn để ở đâu?    

 

 

Vốn chỉ là dự định giam giữ Dương Khai rồi đi đối phó nữ nhân gọi là Lan U Nhược kia, bây giờ lại đã sinh sát cơ.    

 

Khí tức lục phẩm Khai Thiên tràn ngập ra, một chưởng kình thiên, ầm vang đè xuống.    

 

Trên đỉnh đầu Dương Khai lập tức xuất hiện một dấu bàn tay khổng lồ, dấu bàn tay kia thuần túy là do thiên địa vĩ lực tinh thuần đến cực điểm ngưng tụ mà thành.    

 

Một chưởng này đập xuống, đâu chỉ một Tiểu Càn Khôn áp bách đến, hơn nữa còn là Tiểu Càn Khôn lục phẩm Khai Thiên.    

 

Dương Khai đột nhiên cảm thấy được hơi áp lực, sau khi tấn thăng Khai Thiên, đánh với Mã Thiên Nguyên một trận cố nhiên thống    

 

khoái, nhưng cũng không thể khiến hắn bức ra toàn bộ bản sựa. Nhưng bây giờ đối mặt một vị lục phẩm Khai Thiên nổi giận, bất kỳ một chút lơ là sơ suất đều có thể trí mạng.    

 

Chiến ý càng kiêu ngạo hơn xông lên đầu, Dương Khai không hề sợ hãi, phóng lên tận trời, đón lấy bàn tay khổng lồ kia.    

 

Vân Phi Bạch mắt lóe lên vẻ ngoan lệ, đại thủ chợt nắm lại, cự chưởng đập xuống kia cũng bỗng nhiên khép lại, như một tòa lồng giam, chộp lấy thân ảnh nhỏ bé của Dương Khai vào trong lòng bàn tay.    

 

Nhưng chỉ ngay chớp mắt sau, Vân Phi Bạch liền biến sắc.    

 

Thiên địa vĩ lực chấn động, ngàn vạn lưu quang nở rộ, cự thủ biến chưởng thành quyền ầm vang sụp đổ, một bóng người từ đó lao ra, phóng thẳng đến hắn, nhanh như thiểm điện.    

 

Vân Phi Bạch hừ lạnh, không thấy động tác, lại như quỷ mị nghênh đón Dương Khai, áo bào tung bay, từng đạo công kích cường đại mà ẩn nấp đổ ập xuống Dương Khai, mỗi một kích đều tích chứa kinh khủng thiên địa vĩ lực.    

 

Dương Khai liên tiếp ngăn cản, cả người rung mạnh, bị buộc liên tiếp lui về phía sau.    

 

Thầm than một tiếng không hổ là lục phẩm Khai Thiên, mình ngũ  

 

phẩm cố nhiên cũng xem là tốt, lại vẫn kém đối phương một phẩm giai, thực lực liền có chênh lệch rõ ràng.    

 

Trận chiến này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nơi này dù sao cũng là Huyền Dương sơn, có tứ đại lục phẩm Khai Thiên sơn chủ, nếu kéo dài, chờ các sơn chủ khác cùng cường giả Huyền Dương sơn kịp phản ứng, vậy mình sẽ cực kì không ổn, hắn còn chưa ngáo đến mức cảm thấy mình có thể đối phó mấy vị lục phẩm Khai Thiên.    

 

"Hảo tiểu tử, vậy mà mạnh như thế." Trong lòng mặc dù tức giận tột đỉnh, nhưng mắt thấy Dương Khai thế mà không ngừng ngăn lại công kích của mình, Vân Phi Bạch cũng không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.    

 

Ngũ phẩm Khai Thiên cùng lục phẩm, mặc dù chỉ kém một phẩm giai, nhưng Khai Thiên cảnh đi lên, thực lực giữa mỗi một phẩm giai đều sẽ khác biệt cực kỳ to lớn, tứ phẩm cùng thất phẩm càng một cái ranh giới khó mà vượt qua.    

 

Đổi lại ngũ phẩm Khai Thiên khác ở đây, Vân Phi Bạch tự tin có thể trong vòng mười chiêu nhẹ nhõm đè xuống đối phương, nhưng Dương Khai thế mà có thể ngăn lại được!    

 

Trong lòng cũng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc, tiểu tử này thật sự là vừa tấn thăng ngũ phẩm? Chẳng lẽ cố ý giấu dốt bày ra thể yếu? Nhưng nếu không phải vừa tấn thăng, khí tức rõ ràng trên  

 

người hắn lại là chuyện gì.    

 

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, đang bị hắn ép liên tiếp lui về phía sau, Dương Khai bỗng dừng lại.    

 

Một sát na này, Vân Phi Bạch thầm giật mình, như có chuyện gì cực kỳ không tốt sắp phát sinh vậy.    

 

Ngay một khắc sau, chỉ thấy Dương Khai đưa tay ra hư không, trong tay bỗng nắm lấy một cây trường thương.    

 

Ông một tiếng. . .    

 

Thiên địa run rẩy.    

 

Long ngâm ga ̀o thét, nổ vang trong càn khôn này, long uy uy nghiêm tràn ngập ra.    

 

Dương Khai cầm thương nơi tay, khí thế đại biến, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trường thương trong tay tùy ý huy sái, trong lòng tự tại, Đại Tự Thương Thuật nở rộ quang hoa.    

 

Thanh trường thương kia tập đến, Vân Phi Bạch sắc mặt đại biến, trong tầm mắt, hình như có một con Cự Long dữ tợn đáng sợ lao tới mình, lắc đầu vẫy đuôi muốn nuốt mình vào, trước mặt Cự Long, hắn lại không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé như sâu kiến.  

 

Hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, trấn định tâm thần, không để long uy kia chấn nhiếp, Vân Phi Bạch quát một tiếng, tế ra một tấm tự quyển, trong tự quyển kia rồng bay phượng múa, bút tích viết ngoáy, nhưng mỗi một nét vẽ này, đều phảng phất từng thanh trường kiếm.    

 

Sâm nhiên kiếm khí tràn ngập.    

 

Thiên địa vĩ lực được rót vào trong đó, chữ lớn trong tự quyển kia liền bị phân giải ra, nhất câu vạch một cái đều hóa thành từng đạo kiếm khí tinh thuần, phá toái hư không, tiếng xuy xuy xuy bên tai không dứt.    

eyJpdiI6IjJcL3ZqSmcrTlhqMXhpdDk5YUZvbDR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkgyRTlPUENnSytjbWxEd0Y3V0hlNjZBWmtQNVFsMGFyMzIzbFNzVXBNMWljUmQ0UE5mTTladDRtckROTEpwWE8iLCJtYWMiOiJkYmFkNmFjOTYzMGJiNGVlNjFkOTMzOTViNzExZDQ3NGFmNDEyZDczYzUwZWU0YjBiZjBkYjk0ODg2MDcyNDhjIn0=
eyJpdiI6Ik5FRlMzZmFiMWNKQTNUZVYyeTZGNmc9PSIsInZhbHVlIjoiTUk0Q0Y0aDBcLzE1RUlkMmZVbFlOcVhOMVVsUFoxKzZLbzhjNDM3bDRHbFBxMkxlOThTbkk1Ukd1Ulk5ZmJsaVl4S0k3MEJRVFdZYXQ3NzJ6bms1WXJQTkl0c0pNd0cwRTd1SForNHFKb1ZvZlNWbW81eEVlcGZqWUNUQm9aTDV5QUVnK3F4dFQ5TG1oTnh5c244QlwvN1wvcmFoa1BuZEcxZWRFS1k3NjJLRjFvPSIsIm1hYyI6IjgwNzVhY2NjNjcwN2I5ZDY1YzhlYzRhYTY2ODFhOTc0ZmMzODE0M2ZiYThiNjRjZTBlOTc5NmE5MzIwYmUyMDMifQ==

Ads
';
Advertisement