Tiểu Ma Cô được Dương Khai lưu lại trong huyễn trận kia để làm trận nhãn, Hồ Lô Đằng bởi vì có tác dụng đặc biệt nên cũng được lưu lại Hư Không Địa để cho mọi người chăm sóc. Tam đại thánh dược mang ra từ trong Thái Khư cản có hết hai cái đều lưu lại, Bồ
Bách Hùng tất nhiên không vui, kiên trì muốn lưu lại Hư Không Địa để làm bạn với Tiểu Ma Cô và Hồ Lô Đằng.
Dương Khai cũng đành chiều theo ý nó.
Ai ngờ trong Huyết Yêu Động Thiên này lại có sự tình Thần Quân đoạt xá trùng sinh, ai có thể ngờ rằng cục diện sẽ lại hung hiểm như thế. Hắn vốn cho rắng bằng vào bản lãnh của mình, mặc dù không thể hoành hành không sợ trong Huyết Yêu Động Thiên này nhưng ít nhất cũng không gặp phải nguy hiểm gì mới đúng.
Chủ quan a!
Lần sau có thế nào cũng phải mang theo mấy viên bồ đào dự bị ở trên người mới được.
"Sư đệ, chúng ta đây có được coi là đồng sinh cộng tử, hoạn nạn gặp chân tình hay không?" Khúc Hoa Thường bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chân cái đầu của ngươi." Dương Khai bị nàng làm cho câm nín, lúc đầu bị đuổi giết là sự tình vô cùng khẩn trương, nghe nàng nói kiểu này, không khí khẩn trương lập tức biến mất không thấy đâu.
Khúc Hoa Thường có hơi ủy khuất nói: "Ta chưa từng liều mạng vì một tên nam nhân nào như vậy đâu."
Dương Khai gật đầu nói:“ n nghĩa cứu mạng của sư tỷ hiện tại, sư đệ khắc trong tâm khảm, không dám quên đi."
Khúc Hoa Thường cười nói: “Trong Thái Khư cảnh ngươi cũng đã cứu ta, hơn nữa, trước đó nếu không phải ngươi ngăn trở Hắc Nha Thần Quân kia thì ta cũng đã mất mạng rồi, tính toán ra, là ngươi cứu ta nhiều hơn một ít."
" Ân tình loại đồ vật này không thể nào tính rõ ra được."
"Cũng đúng nha." Khúc Hoa Thường khoác đầu lên trên bờ vai Dương Khai, nhẹ nhàng điểm xuống, lặng yên trong chốc lát, nói: "Sư đệ, thả ta xuống, ngươi tự mình chạy đi."
Dương Khai giật mình: "Ngươi sao rồi?"
Giọng nói của Khúc Hoa Thường chợt suy yếu đi rất nhiều: "Ta sợ là không qua khỏi, có chút buồn ngủ, muốn ngủ."
Dương Khai sắc mặt đại biến, vội vàng nói: "Sư tỷ chịu đựng a, ngàn vạn lần không thể ngủ." Cho tới thời khắc này hắn mới phát giác ra, trên hai tay mình là một mảnh sền sệt, đưa lên một tay xem xét thì tất cả đều là máu tươi đỏ rực.
Máu của mình là màu vàng, máu màu đỏ này, ắt hẳn là của Khúc Hoa Thường.
Một kích vừa rồi của Doãn Tân Chiếu mặc dù bị bọn hắn hợp lực ngăn lại, thế nhưng Khúc Hoa Thường vẫn bị thụ thương.
Thần niệm quét qua, Dương Khai mới phát giác ra ở giữa eo của Khúc Hoa Thường có một đạo vết thương dữ tợn, một đường đi tới, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa.
"Khúc sư tỷ cố gắng chịu đựng." Dương Khai quát khẽ: "Ngươi nhất định sẽ không có việc gì."
"Nếu như ta có hề gì, ngươi có đau khổ hay không?" Khúc Hoa Thường nhẹ giọng hỏi.
"Có, cho nên ngươi tuyệt đối không nên có việc gì!" Dương Khai khẳng định gật đầu, Khúc Hoa Thường thân là đệ tử m Dương Động Thiên, nếu như nàng bỏ mặc mình, Doãn Tân Chiếu căn bản là không dám làm gì nàng ta.
Nhưng nàng ta lại mang theo mình một đường chạy trốn, dẫn đến việc bây giờ phải du tẩu bên bờ sinh tử, nếu nàng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì Dương Khai nhất định sẽ khó có thể cảm thấy bình tâm.
"Vậy ta an tâm rồi." Khúc Hoa Thường nhẹ nhàng cười nhẹ: "Chỉ là, có hơi tiếc nuối a."
"Sư tỷ có chuyện gì tiếc nuối? Nói nghe một chút." Dương Khai vội vàng hỏi, trạng thái bây giờ của nàng ta không ổn, cần phải nói chuyện một chút mới được.
"Còn chưa được hưởng qua tư vị nam nhân a, nếu như cứ thế chết đi, chẳng phải là sống vô ích một đời rồi sao." Khúc Hoa Thường ngữ khí thăm thẳm nói.
Dương Khai không phản bác được, thầm nghĩ không hổ là đệ tử xuất thân từ m Dương Động Thiên, đúng là lời gì cũng dám nói. Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, nữ nhân này thậm chí còn có thể nghiên cứu thảo luận m Dương đại đạo với hắn a.
"Sư đệ, nếu như lần này ta có thể sống sót, có thể đáp ứng ta một việc hay không?"
"Sư tỷ cứ việc nói, đừng nói là một việc, mười việc trăm việc cũng nghe theo ngươi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất