Bên ngoài phòng, Thượng Quan Lung nhìn qua Dương Khai, trong đôi mắt đẹp của bà ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiểu tử này thế mà không có việc gì? Phải biết dược hiệu của Thất Tình Lục Dục Tửu kia vô cùng bá đạo, ngay cả Khai Thiên cảnh uống vào thì cũng khó lòng ngăn cản được tác dụng của nó, thế mà một tên Đế Tôn cảnh như hắn lại có thể giữ vững sự thanh minh trong lòng.
Rượu này sử dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, hao phí trăm năm thời gian vất vả luyện chế mà thành, vốn là độc môn bí dược của một tên hái hoa tặc tội ác chồng chất tên là Hoa Vô Ảnh. Tên Hoa Vô Ảnh kia lợi dụng Thất Tình Lục Dục Tửu này, không biết đã vấy bẩn sự trong trắng của biết bao nhiêu nữ tử. Hắn lén lút gây án ở khắp các đại
vực, có thể nói là tiếng xấu ở muôn nơi.
300 năm trước, một vị đệ tử thân truyền của Thượng Quan Lung bị Hoa Vô Ảnh cướp mất sư ̣trong trắng, đạo tâm bị long đong.
Đệ tử kia có tư chất không tầm thường, Thượng Quan Lung cũng yêu thích nàng ta đến cực điểm, còn cố ý bồi dưỡng, bỏ ra tinh lực cực lớn trên người nàng ta. Nàng ta vốn có thể tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm, thế nhưng tại thời điểm tấn thăng lại có vô số tâm ma thay nhau hiện lên, phí công nhọc sức, bỏ mình đạo tiêu.
Có thể nói vị đệ tử kia hoàn toàn là do tên Hoa Vô Ảnh kia mà chết.
Thượng Quan Lung giận dữ, một mực điều tra tin tức của Hoa Vô Ảnh trong mấy chục năm sau đó, thậm chí còn không tiếc dùng những nữ đệ tử khác của Phi Hoa phảng để làm mồi nhử, dụ hoặc tên Hoa Vô Ảnh kia mắc câu. Thời gian không phụ người hữu tâm, rốt cuộc vào 40 năm sau, bà ta đã vây bắt được tên tặc tử này trong một Càn Khôn thế giới.
Kết cục cuối cùng thì đương nhiên không cần phải nói, tên Hoa Vô Ảnh kia mặc dù xảo trá đa mưu, thế nhưng thực lực của hắn lại không ra gì, chỉ là Khai Thiên tam phẩm mà thôi, vì vậy hắn bị Thượng Quan Lung đánh chết tại chỗ một cách vô cùng nhanh chóng.
Độc môn bí dược vốn thuộc về Hoa Vô Ảnh liền rơi vào trong tay Thượng Quan Lung.
Đồ vật dâm tà như thế không có tác dụng gì đối với bà ta, bà ta vốn định phá hủy nó, chỉ có điều chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào
mà lại lưu lại.
Bà ta thân là Khai Thiên ngũ phẩm, động chút tay chân trong rượu của nữ nhi nhà mình tất nhiên là một chuyện dễ như trở bàn tay, sau đó bà ta chỉ cần thuận miệng đề điểm vài câu, tất nhiên sẽ có thể khiến cho Thượng Quan Ngọc ngoan ngoãn bưng thịt rượu đi vào trong phòng Dương Khai.
Hoa Vô Ảnh sử dụng Thất Tình Lục Dục Tửu này để khiến Khai Thiên cảnh muốn ngừng mà cũng ngừng không được, vì sao một tên Đế Tôn cảnh như Dương Khai lại có thể ngăn cản được dược hiệu của nó?
Thượng Quan Lung nhíu chặt mày lại! Bà ta ẩn ẩn cảm thấy rằng, hoặc là do ý chí của bản thân Dương Khai vô cùng cường đại, hoặc là do ảnh hưởng của rượu này đối với nam nhân nhỏ hơn mong muốn của bà ta, dù sao thứ này cũng là bí dược do tên Hoa Vô Ảnh kia điều chế ra để nhằm vào nữ tử.
Cục diện này không phải là thứ mà bà ta hi vọng nhìn thấy, bà ta còn trông cậy vào việc có thể bắt gian tại chỗ, tốt nhất là nhờ vào đó để khiến cho Dương Khai đi vào khuôn khổ, nhưng hiện tại kế hoạch lại có chỗ sơ suất, những việc sau đó cũng có hơi khó làm.
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, Thượng Quan Lung nhúc nhích
môi đỏ, thở dài nhìn qua Dương Khai nói: "Dương tiểu ca, ngươi đang làm gì vậy? Dù ngươi thực tình ưa thích Ngọc nhi thì cũng không nên làm những việc bá đạo như vậy a? Việc này nếu như lan ra ngoài, vậy thì ngày sau Ngọc nhi nên sống thế nào đây?"
Dương Khai áp chế dục niệm quay cuồng trong lòng, hơi thở dốc nhìn qua bà ta, cắn răng nói: "Lung phu nhân thật là bản lãnh, hảo tính toán, hảo ngoan tâm!"
Nếu không phải trong lòng có hoài nghi, cộng thêm tiếng gầm thét kia của Đồng Ngọc Tuyền, hắn e rằng thật sự đã tin lời của Thượng Quan Lung.
Thượng Quan Lung trầm mặt nói: "Dương tiểu ca có ý gì? Ta không hiểu cho lắm."
Đồng Ngọc Tuyền quát khẽ nói: "Dương tiểu ca, kính xin thả Ngọc nhi ra!" Hắn quả thực lo lắng cho sự an nguy của nữ nhi. Tuy rằng Dương Khai cũng không thật sự làm gì Thượng Quan Ngọc, chỉ là
tiện tay đánh nàng bất tỉnh, nhưng nữ nhi trên tay người ta, hắn tất nhiên là không quá yên tâm.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn đã xuất hiện ở hai bên trái phải của Dương Khai, bày ra tư thế phòng hộ để để phòng bất trắc.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đồng Ngọc Tuyền, nói: "Đồng hộ pháp cứ yên tâm, ta cũng không có ác ý đối với Ngọc cô nương, nàng ta cũng không bị thương, chỉ là ngất đi mà thôi."
"Nếu thật như vậy thì xin ngươi tranh thủ thả con ta ra, chuyện hiện tại Phi Hoa phảng ta tuyệt không truy cứu!" Đồng Ngọc Tuyền cắn răng quát khẽ, hai mắt phun lửa. Mặc kệ truy cứu hay không truy cứu, nữ nhi trên người Dương Khai khẳng định là bị thiệt lớn, hắn cũng khó lòng sinh ra hảo cảm đối với Dương Khai.
"Sự tình của Phi Hoa phảng còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!" Thượng Quan Lung hừ lạnh một tiếng, hất lên ống tay áo, tiến lên phía trước mấy bước, hùng hổ dọa người nói: "Dương tiểu ca, nếu chuyện hôm nay lan ra ngoài, vậy thì cả ngươi và ta đều sẽ không quá tốt, ngươi cũng không hy vọng làm to chuyện này ra đúng không?"
Dương Khai gật đầu nói: "Phu nhân nói có lý, không biết phu nhân có đề nghị gì?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất