“Trác Uyên… Trác Uyên… ngươi đang ở đâu?”  

             Bên cạnh Bắc Hải, cảnh tượng tiêu điều xơ xác, các đệ tử còn sót lại của Hải Minh tông đều đang bận rộn quét tước chiến trường, thu dọn tàn cục. Nhưng có vài bóng dáng uyển chuyển lại đang gào thét bên bờ Bắc Hải, hai mắt mịt mờ nước mắt, chính là đám người Lạc Vân Thường và Sương Nhi đang đau khổ tìm kiếm nam nhân bị mất tích.  

             Lạc Minh Viễn chậm rãi đi đến cạnh mọi người, cũng lảo đảo nhìn trời rộng biển sâu kia một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Trác đại ca, vất vả lắm mới có manh mối của ngươi, ngươi hiện tại lại chạy đi đâu rồi?”  

             “Hừ, tên chết tiệt này, lúc nào cũng xuất hiện được một chút là biến mất, còn không chịu gặp mặt người ta một lần. Không thấy tăm hơi thì thôi đi, nhưng rốt cuộc ngươi sống hay chết thì cũng phải để lại tin tức chứ, để chúng ta khỏi phải đau lòng muốn chết, nhớ mãi không quên!” Lạc Vân Thường lau đi hai dòng nước mắt, nức nở khóc lóc.  

             Tỷ muội bên cạnh lập tức vỗ về, đưa khăn tay cho nàng, Lạc Minh Viễn thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, ngươi đừng đau lòng, Trác đại ca luôn có phúc lớn mạng lớn, ta tin rằng lần này cũng không ngoại lệ!”  

             “Phúc lớn mạng lớn là dành cho người lương thiện, người gian tà như thế thì sao có thể may mắn như thế được!” Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ bỗng nhưng vang lên.  

             Mọi người nhất thời đồng loạt run người, tất cả đều nhìn về hướng âm thanh phẫn nộ kia phát ra, lại chỉ thấy đó là một nữ tử trẻ tuổi, khí chất siêu phàm thoát tục, nhưng trong đôi mắt đang nhìn về phía biển sâu lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, tuy có buồn đau, nhưng trong lời nói lại đầy ý bỏ đá xuống giếng.   

             Lạc Vân Thường giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta, phẫn nộ lên tiếng: “Rốt cuộc là Trác Uyên đã đắc tội gì với ngươi, hiện tại hắn chưa rõ sống chết mà ngươi còn nguyền rủa hắn như vậy ư?”  

             “Không phải là chưa rõ sống chết, mà là đã chết rồi!”  

             Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, thở dài một tiếng rồi nói: “Mọi người ở đây đều hiểu rõ sự lợi hại của hải yêu, hơn nữa trong tin tức cũng đã nói rõ, lúc hải yêu rút đi, chỉ có mấy người Bất Bại Kiếm Tôn là trốn được, kẻ ác kia đương nhiên là đã trúng phải thủ đoạn thâm hiểm của hải yêu. Tuy nói nghiệp chướng trên người hắn nặng nề, nhưng người chết là lớn nhất, ta cũng không muốn nói thêm cái gì. Nhưng ta không muốn có ai lấy hắn làm gương, đi theo con đường gian tà của hắn!”  

             “Hừ, ngươi có ý gì?”  

             “Tuyết tỷ tỷ, hiện tại Trác đại ca đã như vậy rồi, ngươi có thể bớt nói vài câu được không?” Lạc Vân Thường giận dữ xắn tay áo lên cãi lại, một nữ tử khác cũng vội vàng đi tới cạnh người nọ, vội vàng khuyên: “Ngươi đã quên chúng ta tới đây làm gì rồi ư? Chúng ta còn chưa tìm được Mộ Dung đại ca và cha ta đâu!”  

             Lúc này, một nam tử lảo đảo đi tới trước mặt các nàng, hét lớn: “Tuyết muội, Yên Nhi muội muội, ta không tìm thấy cha ta ở bên này, bên kia của các ngươi thì sao?”  

             Đúng vậy, ba người này đúng là Mộ Dung Tuyết, Thượng Quan Khinh Yên và  u Dương Trường Thanh, bởi vì gia trưởng ba nhà mất tích nên vẫn luôn không ngừng tìm kiếm ở đống đổ nát này.  

             Mộ Dung Tuyết hơi trầm ngâm một lát, không để ý đến bọn họ mà trực tiếp bỏ đi tìm kiếm: “Từ xưa đến nay chính tà không tương hợp, ma đầu kia tuy rằng đã đền tội, nhưng tội lỗi của hắn mọi người đều biết được, mặc dù các ngươi không muốn nghe nhưng chẳng lẽ còn muốn bịt miệng tất cả mọi người trong thiên hạ hay sao?”  

             “Từ từ!”  

             Lạc Minh Viễn hét lớn một tiếng, ngăn bọn họ lại ngay khi bọn họ muốn rời đi. Trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng, hắn ta chậm rãi đi tới bên cạnh nàng ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh nhạt của nàng ta rồi nói: “Cô nương, lý lẽ mà không biện giải thì không sáng tỏ được, Trác Uyên là đại ca của ta, cũng là đại quản gia danh chính ngôn thuận của Lạc gia ta. Ngươi nói xấu huynh ấy như thế, về công hay tư, dù là đệ đệ hay gia chủ, ta cũng không thể làm như không nghe được. Ngươi nói đại ca của ta tội ác tày trời, đáng chết vạn lần, lý do là gì?”  

             “Sao nào, ngươi cũng là tiểu đệ của hắn ư, ta cũng thế, trùng hợp nhỉ?”  

             “Cút sang một bên đi!”  

             u Dương Trường Thanh nghe thấy hắn ta nói vậy thì lập tức cười haha, tiến lên lôi kéo làm quen, lại bị Mộ Dung Tuyết trừng mắt quát trở về, sau đó lạnh lùng nói với Lạc Minh Viễn: “Ta sẽ không nói xấu sau lưng người khác, cũng sẽ không tùy tiện sỉ nhục một người chết. Nhưng ác chính là ác, ngươi muốn biết được sự tàn ác của hắn, ta đây sẽ nói rõ một năm một mười với ngươi!”  

             Adt nói xong bèn kể lại chuyện ở Trung Châu cho hắn ta. Sau khi nghe xong, Lạc Minh Viễn cũng chỉ cười giễu cợt một tiếng, không tỏ thái độ gì: “Trung Châu xem cúng ta là kẻ thù, Trác đại ca ở Trung Châu lại bị cô lập từ bốn phía, dù là tự bảo vệ bản thân hay là giết địch đều không có gì đáng trách, ngươi xem chuyện này là lỗi của huynh ấy ư? Vậy thì bên trên của bốn châu, cũng là Mộ Dung gia các ngươi, ai mà không có tội?”  

             “Nhưng hắn làm liên lụy tới nhiều sinh mạng thương nhân vô tội như thế…”  

             “Phụ thuộc vào quyền quý thì cũng nên chuẩn bị tâm lý rơi xuống theo quyền quý thôi.”  

             “Nhưng rốt cuộc những sinh mạng đó vẫn là vì hắn mà mất sớm…”  

             “Ngươi nhìn thấy sinh mạng, nhưng ta lại nhìn thấy công bằng!” Trong mắt Lạc Minh Viễn lóe lên ánh sao, hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi nói đó là sinh mạng vô tội, nhưng những sinh mạng vô tội đó phụ thuộc vào quyền quý như thế, hai tay chẳng lẽ vẫn còn sạch sẽ, chưa từng dính phải thứ gì dơ bẩn hay sao? Nếu dính phải rồi, bọn họ sẽ không phải là vô tội nữa, tính là trừng phạt cũng không quá, cần gì phải thông cảm?”  

             Lời này vừa dứt, lông mày Mộ Dung Tuyết đã run lên, nàng ta không phục nói: “Mặc dù bọn họ trước kia từng có tội ác thì tội đấy cũng chưa đến nỗi phải chết, vậy mà lại làm chết rất nhiều người…”  

             “Có nên chết hay không không phải do ngươi quyết định, tội lớn đến mức nào cũng không phải do ngươi quyết định, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bọn họ không nên chết? Trác đại ca từng nói rồi, lấy rồi thì phải trả lại. Cho dù bọn họ chỉ trộm một cây kim thôi, lúc báo ứng đến, bọn họ vẫn phải trả, huống chi là một cái thương hội lớn như thế, giành được nhiều lợi nhuận như thế, tội ác có thể ít hay sao? Trác đại ca thay trời hành đạo, có gì là không thể chứ?”  

             “Hắn không phải ông trời, hắn dựa vào cái gì mà dám thay trời trừng phạt, hại nhiều người như thế?”  

             “Ngươi cũng đâu phải ông trời, dựa vào cái gì mà nhận định Trác đại ca là kẻ ác trong khi những thứ ngươi nói là đúng chứ?”   

             Gia Cát Ngọc Long ở bên cạnh thấy vậy thì âm thầm bật cười, xem ra tài ăn nói của gia chủ chúng ta ngày càng tốt, cũng bèn tiến lên vài bước, trợ uy mà nói: “Cô nương, trước kia lão phu cũng là thừa tướng của một quốc gia, hiểu rõ về thương nghiệp hơn bất kì ai khác, phương diện này thật sự rất dơ bẩn, ai chết cũng không oan. Mộ Dung gia là gia tộc hiệp nghĩa, cô nương cũng chỉ thấy được ngàn vạn sinh mạng mất đi, lại không thấy được những điều đáng trách trong đó. Thành thật mà nói, dù với cương vị là đối thủ trước kia hay đồng liêu hiện giờ, Trác quản gia vẫn rất công bằng!”  

             “Công bằng?”  

             Mộ Dung Tuyết không khỏi cười chế giễu, dùng ngón tay chỉ vào hàng ngàn hàng vạn thi thể, giận dữ hét: “Công bằng của hắn chính là đưa ra biện pháp tồi tệ như thế, khiến biết bao sinh mạng đưa ma cho hắn đúng không?”  

             Lạc Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn đống thi thể kia, hét lớn: “Thác Bạt lão nguyên soái đang ở đâu?”  

             “Lão phu ở đây!” Đột nhiên, bóng dáng Thác Bạt Thiết Sơn bỗng xuất hiện bên cạnh Lạc Minh Viễn.   

             “Thác Bạt nguyên soái, ngươi nói cho vị cô nương này biết, quan hệ giữa ta và ngươi hơn mười năm trước là gì?”  

             “Kẻ thù!”  

             “Với Trác Uyên thì sao?”  

             “Kẻ thù!”  

             “Vậy các ngươi đã từng đụng phải nhau trên chiến trường chưa, thắng bại ra sao?”  

             “Trong trận chiến tranh Thiên Vũ, lão phu thảm bại, hao binh tổn tướng vô số kể, từ đó, con đường làm quan của lão phu ở Đế Quốc ngày càng đi xuống!”  

             “Vậy ngươi có hận huynh ấy không?”  

             “Quân lính lên chiến trường chém giết nhau bằng thực lực, có gì đáng hận?” Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi bật cười, hét lớn: “Hận là biểu hiện của sự yếu đuối, hận không thể đánh bại kẻ thù. Lão phu thua dưới tay Trác Uyên, chính là kính nể, muốn đấu với hắn một lần nữa, không còn bất kì suy nghĩ nào khác!”  

             Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, phất tay cho lão ta lui xuống, sau đó nhìn chăm chú vào Mộ Dung Tuyết mà nói: “Nghe thấy chưa, chiến đấu trên chiến trường chỉ phân thắng bại, không để ý tính mạng. Nếu đã dám lên chiến trường thì cũng nên chuẩn bị tâm lý mất mạng, không phân thiện ác, chỉ có sự chênh lệch thực lực mạnh hay yếu mà thôi. Lần này bốn châu lấy yếu thắng mạnh, chiến thắng Trung Châu, dù cho chết đi bao nhiêu, chúng ta vẫn thắng, đây là chính nghĩa của Trác đại ca, không ai xem huynh ấy là kẻ ác cả!”  

             “Hơn nữa, nếu chiến trường thực sự phân chính tà, ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là chính tà!”  

             Lạc Minh Viễn vung mạnh tay lên, lập tức lấy ra một tấm bản đồ đặt trước mắt nàng ta: “Đây là sự bố trí của Trác đại ca, bởi vì chiến trường ở Bắc Châu, cho nên ba châu còn lại đều vô cùng yên ổn. Mặc dù quân đội của đối phương có tiến vào nội địa ba châu, nhưng bởi vì trúng kế của Trác đại ca mà vẫn phải hành quân cấp tốc, không dám trì hoãn, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì nhiều đối với ba châu. Ngươi là thủ lĩnh Nam Châu, hiện tại ngươi có thể trở về nhìn xem Nam Châu có bị phá hủy một cành cây ngọn cỏ nào hay không.”  

             “Hơn nữa, cho dù là ở chiến trường Bắc Châu thì cũng có chúng ta chặn ở phía trước, đối phương không thể tiến vào nửa bước, mọi người ở hậu phương vẫn bao vây giết đám người Bất Bại Kiếm Tôn, dân chúng trong Bắc Châu không hề bị quấy rầy. Cho tới tận khi chiến tranh kết thức, họ vẫn an cư lạc nghiệp, đây chính là sự bố trí của Trác đại ca, để người đáng chết đi chết, người không nên chết thì không bị quấy rầy, chính là bằng!”  

             Mộ Dung Tuyết không khỏi run mày, trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm: “Nhưng bởi vì kế hoạch này của hắn mà biết bao người đã mất mạng, nếu không có hắn, mặc dù chúng ta thua, cũng không đến nỗi khiến nhiều người chết như thế!”  

             “Mộ Dung cô nương, vừa rồi cô nghe không hiểu lời ta nói ư? Trác đại ca chỉ là làm cho người đáng chết đi chết, mà chúng ta chính là những người đáng chết ấy!”  

             Lạc Minh Viễn hung dữ nhìn chằm chằm nàng ta, nhất thời hét to: “Nói trắng ra, trận chiến giữa Trung Châu và bốn châu lần này, vốn là trận chiến để những người hưởng lợi ích như chúng ta bảo đảm quyền lợi của bản thân, chúng ta có chết bao nhiêu cũng không quan trọng, bởi vì chúng ta đang chiến đấu cho bản thân mình. Nhưng khiến dân chúng bị liên lụy vào, ấy mới là tội ác. Thắng lợi, dân chúng khổ; mất đi, dân chúng cũng khổ, bọn họ đâu có được hưởng lợi ích gì lúc thái bình thịnh thế, vì sao lúc chiến tranh phải khiến bọn họ bị liên lụy vào?”  

             “Giống như ngươi đang lái một chiếc xe linh thú trên đường, phía trước đột nhiên xuất hiện năm, sáu đứa trẻ đang chơi đùa, ngươi phải rẽ sang hướng khác, nhưng bên cạnh cũng có một đứa trẻ đang ngoan ngoãn đứng cạnh một cái cây khô, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào? Nói cách khác, ngươi chọn đụng phải năm, sáu đứa trẻ, hay chỉ một đứa trẻ kia?”  

             “Ta…” Mộ Dung Tuyết không khỏi ngẩn ra, khựng lại trong chốc lát.  

             “Để ta chọn giúp ngươi!”  

             Không đợi nàng ta nói xong, Lạc Minh Viễn đã quát to: “Trong mắt ngươi chỉ có số lượng sinh linh, nhất định sẽ rẽ sang hướng có đứa trẻ ngoan ngoãn kia, bảo vệ năm, sáu đứa trẻ tùy tiện chơi đùa trên đường lớn, bởi vì bên này nhiều người hơn, ngươi cảm thấy như vậy là bác ái. Nhưng Trác đại ca lại hoàn toàn ngược lại, huynh ấy nhất định sẽ chọn đụng vào năm, sáu đứa trẻ kia, bởi vì chúng nó làm chuyện sai lầm nên phải bị trừng phạt, chứ không thể để người không phạm sai lầm chịu trừng phạt thay cho chúng nó được, đây là công bằng!”  

eyJpdiI6IkhCdG1FbGg1cjF1N1NtS09zWjYxZkE9PSIsInZhbHVlIjoiTU1jUVUwWFo5OFc4ZkVRXC8yS3VscU52a3BcL3NxMEs3YVgrUko3K3FXMlRnbUw3RnczdWVkVjN5MFFQRitTZ3VOM0d5ZGtJVjJOT1U3eklDaXNsN0VHK0FvdXF2UktkbUxQVUtJckc5WHpEWDZxQkY4amNQT1RiaXJRM1NLVnpPTHNxYkxzc0s4MXF6YSt2Qnc5dmV0aTRzYkRVSE9GcFRoZklRdFwvMERzZldBNGtQVDdWYW5KQ2daXC8xMlRPaFhlVjd1bkwzaHd5NXVoUHQzc1NmTDd6RkxcL1lsUU9HWmRRS0dMWnI2YWdUZEZzQU9kY0ozZVFRV0JFK25XdTZ2OTNLQ2FHUzlEdHpUVytvY3FUSmROVjFYNTAzbHBZRWg1WWNWXC9Kczl1eGlpQTY2QXNRdXEzUkJ3eVpKNFBPUFwvbHlLblk3VFZxV1wvcE9qQXBva3pQVDVPam5ZWE5EVk5vOFE5SkJ2TUhTWFYxQ1luekp4Y1hYYmlqK3NnWld1TUZITHc3dDB6bDk3NHd1SDZXbDlXdjBReExZYXdvUmpWYzF0SE5kQk85R05aaE55clBBem9pT1R5UVwvVHRGemlUWkxURWdvQisxbWhoRzM1WUhhanB1UFVveU9IajQ4SWUrY2QySTFUWGEwQVY2RUgwdGtHMW1CSUpWbTNicGVKY3I5SkNlQ2VOUDNyREtmNStKSjhIZ0xWNDRaWjRtVk5lbzdIUDJTSEs5T29kUzJXXC9SMkxyb0VIV3M2dkdBckZCbENna1ZCMFJjdHdIV3hCc2xcL0tSczN3dll4S25UcjljVDhNZ3JnV1dlSVR4R1lEK0RmQlk5WXdVXC9CekJsYzNcL0NJUFgydTBHa0JUclJrXC8rdkhaMGhVcTZzTDQwRzl5QjhVRVJkKzd6eDJ3NytWOUp6MzNwcXRqbW5NaDJ6ZnBHUHBRcUFWVkRieEJNZ2VoZzJUZ1NRNjlKYmtscUdhS2NSTzRVNXQ1cWp6YlgxZUQ4QWxyMFo3eUNWT08ydWZISkZCYzBkTkpiaVhtUDd3ZE5YZnpRSjNUWUlnNmZqRE1UQk1yY2lZU2JWVGFaN05laWw5dFdqQlNUMDNHSUNIRkxvOURsV2YwZU1TVzVQS3NSWjF6Zm5kbVwvbjhMKzBrSnhBRGpoTXRndmxOS2lrMjhBTTVmK1dmY1VnVUhWWjl5YmdOb1ZcL01WNHBBUGFoN3BZK0h0UU14S1wvcHJNR0JLaVVMYkhqM1ZheFYrN0JEejZVR3FtNlB5SSs2WmpZUkJZdk54Ynk5VjJDSVp4TTRJYUdpT3djRllGOEo4U0pBVUIwR2FDYWlaZDNuMUdWSlBZPSIsIm1hYyI6ImZmMTY3MDU2NzgxODMwNTIyOWM2ZGJlODA5ZGJkYWE1YWI2MWQzMzJlMzBhMDQxNGFkODUwYjhjYmYwMWU2OTQifQ==
eyJpdiI6Ik4zSHdXcTRvOGFuamR1Mkh6bHBxWEE9PSIsInZhbHVlIjoiT0dnNFZyQUpLQWc0RWkxVHJtTTVObjNkdkNyN0RxMFBWRjE3Y1NhTWFQU3dnVjdZdTM3aVgwQVp6MDZGRWVPd3J6TlhuWkJEK0Z2OUZIUktJWElEam1pOHJlVDVmWDlzYTBKd2JhWXIrSWNPQm5taktUY2xFSytcL1NRWXlyQWVkakdiUHdQNitrbzNJWUcrajgrQnhySGd3T1ZjWklOeXhuSXR3QTkrOWJMeHdVZEdSRnBkZHdCY2hhUmNmWnFOYnhORW8xYUtNUHNPd1wvem9nVlF0d1wvZ2syZmtLbUNwVHhrZENtTStYeTRDOFJaRlVrT1wvZmFlWEVmTVNTeGJaelBDcmNmMTdMcXE4SHU4bHZNUitoYzVNOEREdUVoUnA4bCtNNGpqcVZ1V2lsYnFjTXVjdFMrVmJGakZVc1pXTGluaVNzQ29WVDFxSG5reFdWYnpSRHh0ZGtzYWJXQjBCOXh2WHJsMHV2c3hEc09ncGp3R29xV1NINE12emY3azRJViIsIm1hYyI6IjUzY2U0Nzg3NzQ3YmRiMmJhNTk5NzY3NDI2Y2U4MTcwOGEwNzU4OGI3ZTQ2Yjg1MTAxZTliYTgyNzIzMjgzZDkifQ==

             Chỉ có Lạc Minh Viễn lại hung hãn trừng mắt nhìn nàng thêm một lần nữa rồi lạnh lùng nói: “Ta biết Trác đại ca không phải người tốt, nhưng huynh ấy là kẻ ác mà ta kính trọng, bởi huynh ấy chưa từng ra tay với người lương thiện. Kẻ ác tất có kẻ ác trị, trong mắt ta, huynh ấy là phán quan từ trên trời phái xuống để trừng trị kẻ ác, xin ngươi đừng tùy tiện sỉ nhục huynh ấy nữa, bởi vì tấm lòng lương thiện và chính nghĩa của ngươi không có chút tác dụng nào với thế giới này cả!”

Ads
';
Advertisement